Lâm Lạc cũng không để ý gì tới Phong Quảng Uyên, hắn đang hấp thu ký ức của
Hoàng Phủ Thần Dật, từ trong đó lựa chọn đồ vật hắn muốn biết.
Hoàng Phủ gia cũng không phải xuất từ Thần Quốc nào, mà là một địa phương cùng
loại bang phái, giáo hội, tên là Vạn Pháp Tinh Thần điện, trong điện có chín
tên Thần Vương làm điện chủ, phía dưới cao thủ vô số, số lượng Thượng Thiên
thần chính là dùng trăm để tính!
Cái tổ chức khổng lồ này ở Thần giới có thế lực rất cường đại, nhưng cũng
không có thành lập Thần Quốc, mà như là tiểu thương làm lấy sinh ý. Hoàng Phủ
Hiên Kỳ là một gã Thượng Thiên thần của Vạn Pháp Tinh Thần điện, một phần tử
của Thất Điện chủ Trình Quang Nguyệt.
Vạn Pháp Tinh Thần điện lịch sử đã lâu, hơn nữa tương đối thần bí, trong đó
che dấu bí mật cũng không phải Hoàng Phủ Thần Dật có thể biết đến, thậm chí
lão tử của hắn cũng không có tư cách này!
Tóm lại, không biết bao nhiêu năm trước, xúc giác của Vạn Pháp Tinh Thần điện
kéo dài tới Giang Nguyên thành, mà ở trăm vạn năm trước, Phong Thái Nguyệt bị
Kim Quang thành chi hệ xem là lễ vật đưa đến bổn gia, hứa gả cho Phong Quảng
Uyên làm thiếp, lại bị Phong Quảng Uyên đồng dạng trở thành lễ vật chuyển tặng
cho Hoàng Phủ Thần Dật.
Tuy Phong Thái Nguyệt không bằng Phong Sở Liên tuyệt mỹ Vô Song, nhưng đồng
dạng cũng là mỹ nữ tuyệt sắc, để cho Hoàng Phủ Thần Dật thần hồn điên đảo.
Nếu như câu chuyện chỉ đến nơi đây, như vậy tao ngộ của Phong Thái Nguyệt tuy
không được tốt lắm, nhưng Thần linh nữ tính bởi vì thưa thớt, đặc biệt là xinh
đẹp, trừ khi trước tiên gặp được đại nhân vật thu vào hậu cung, nếu không rất
khó tránh khỏi vận mệnh bị đùa bỡn, nàng cũng không tính là hỏng bét nhất.
Nhưng Hoàng Phủ Thần Dật bởi vì không bao lâu trước đã bị khuất nhục, ở chuyện
phòng the cũng cực kỳ biến thái vặn vẹo, đánh Phong Thái Nguyệt chính là
chuyện thường ngày, thậm chí có ham mê để cho nam nhân khác thưởng thức hắn
đùa bỡn Phong Thái Nguyệt, để cho Phong Thái Nguyệt không thể nhịn được nữa,
cuối cùng tìm được cơ hội lợi dụng thần khí xuyên thẳng qua vách tường hai
giới, chạy trốn xuống dưới giới.
Nàng thà rằng chỉ sống mười vạn năm, cũng không muốn bị trở thành cẩu, trở
thành như heo khuất nhục mà vĩnh sinh bất tử!
Ở trong trí nhớ của Hoàng Phủ Thần Dật, hắn vẫn là rất hoài niệm Phong Thái
Nguyệt xinh đẹp kia, bởi vậy khi Phong Quảng Uyên nói đến hậu nhân Phong Thái
Nguyệt phi thăng Thần giới, hơn nữa xuất hiện tại Kim Quang thành, hắn trước
tiên liền chạy tới.
Thì ra là thế!
Loại sự tình bức bách, giết hại nữ tính này không giây phút nào mà không phát
sinh ở Thần giới, Lâm Lạc căn bản không có khả năng quản được! Nhưng đã bị hắn
gặp, hơn nữa chủ nợ vẫn là tổ tiên của Phong Sở Liên, như vậy trách không được
hắn muốn đại khai sát giới rồi!
Bất quá, tại đây dù sao cũng là Thần giới tổ địa của Phong Sở Liên, Lâm Lạc
muốn trước hỏi ý của nàng.
– Sở Liên…
Lâm Lạc duỗi ra một ngón tay, chỉ đem ký ức có quan hệ tới Phong Thái Nguyệt
của Hoàng Phủ Thần Dật rút lấy đi ra, truyền cho Phong Sở Liên. Sau nửa ngày,
đợi Phong Sở Liên một lần nữa mở hai mắt ra, hắn hỏi:
– Nàng định xử lý người nơi này như thế nào?
– Chết!
Phong Sở Liên thần sắc giận dữ, nàng là nữ nhân, tự nhiên hoàn toàn không thể
tiếp nhận Phong gia đem tổ tiên của nàng đưa tới đưa đi, ghê tởm hơn chính là,
cũng đồng dạng muốn đem nàng trở thành lễ vật đi đút lót cho người!
Nàng đến từ hạ giới, không có thụ qua mảy may chỗ tốt của Thần giới bổn gia.
Tổ tiên nàng thừa nhận, chỉ là từ Phong Thái Nguyệt bắt đầu!
Những người cặn bã này, không xứng làm trường bối của nàng!
– Ngươi xông đại họa! Ngươi xông đại họa rồi!
Phong Quảng Uyên lại vẫn còn trong thất thần, hoàn toàn không có ý thức đến
sát tinh đáng sợ khác đã chuẩn bị giơ lên dao mổ rồi!
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng:
– Không cần lo lắng, bởi vì các ngươi đều phải bước lên đường hoàng tuyền!
– Ngươi…
Sắc mặt Phong Quảng Uyên biến đổi.
– Ngươi cho rằng giết chúng ta là có thể diệt khẩu sao?
– Đừng đánh giá cao mình như vậy!
Lâm Lạc giơ nắm tay phải lên, bỗng nhiên đối với không khí oanh ra một quyền.
Bành bành bành, không gian vỡ vụn, từng đạo Lưỡi Dao Không Gian đáng sợ
hướng bốn phương tám hướng oanh kích đi qua, dưới Trung Nguyên Thần ai cũng
chết ngay lập tức, trốn không thể trốn, muốn tránh cũng không được!
Trong nháy mắt như vậy, tất cả tộc nhân tiến vào Thần Cảnh của Phong gia lập
tức bị chết chỉ còn lại có hai người Phong Văn Thành, Phong Quảng Uyên. Bởi vì
đây là đả kích tính phạm vi, tự nhiên không có khả năng tập sát hai đại Trung
Nguyên Thần.
Phong Văn Thành mặt xám như tro!
Vốn đột phá Trung Nguyên Thần là mộng tưởng hắn hy vọng trăm triệu năm, đây là
thiên đại việc vui! Nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó lại mộng tưởng tan vỡ, thời
khắc đại hỉ như vậy lại gặp phải thảm kịch cửa nát nhà tan!
Hắn như ở trong cơn ác mộng, muốn đã tỉnh lại nhưng như thế nào cũng không
tỉnh, bởi vì cái này căn bản không phải mộng ah!
Ánh mắt Lâm Lạc sâm lãnh, sát khí ẩn động.
Cái gia tộc đáng ghê tởm này!
Dùng tộc nhân của mình đi đút lót quyền quý, đem nữ tử trở thành hàng hóa đưa
tới đưa lui, thật là làm cho hắn buồn nôn!
Giết giết giết, không rảnh cùng hai tiểu nhân này dây dưa, tuy Lâm Lạc tự tin
có thể ở trong tay Thượng Thiên Thần đơn giản chạy trốn, nhưng bởi vì Vạn Pháp
Tinh Thần điện quan hệ, hắn không muốn nhanh như vậy cùng Hoàng Phủ Hiên Kỳ
khởi xung đột.
Không phải hắn sợ Vạn Pháp Tinh Thần điện, mà là trong Quá mạt tinh hạch của
Hoàng Phủ Thần Dật có chứa khí tức Tử Đỉnh, tất nhiên cùng chân vạc trấn áp
lấy thời gian pháp tắc có quan hệ, hắn muốn đi vào nơi này dò xét đến tột
cùng.
Nếu bị Hoàng Phủ Hiên Kỳ biết là hắn oanh giết con của mình, hắn sẽ trở thành
đối tượng bị truy sát, cái này còn trà trộn vào trong Vạn pháp Tinh Thần điện
thế nào đây?
Tốc chiến tốc thắng!
Lâm Lạc nhất niệm xoay chuyển, lỗ đen pháp tắc vận chuyển, hướng về hai người
Phong gia oanh tới.
– Lão phu cùng ngươi liều mạng!
– Ngươi cũng mơ tưởng sống khá giả!
Hai người Phong gia đồng thời bạo rống, hướng về Lâm Lạc đánh trả, nhưng ở
trước mặt lỗ đen pháp tắc lại há có lực đánh một trận. PHỐC PHỐC hai tiếng,
lồng ngực của bọn hắn đều nhiều hơn một lỗ động, Thất Thải thần huyết tràn
đầy, sinh cơ lập tức biến mất.
Lâm Lạc hướng Phong Sở Liên tam nữ gật gật đầu nói:
– Đi!
– Sợ cái gì, đến một cái tiêu diệt một cái. Đến hai cái tiêu diệt một đôi!
Sư Ánh Tuyết rất là bá khí nói.
– Đúng đúng đúng, sợ cái gì!
Đường Điềm đồng dạng e sợ cho thiên hạ bất loạn, cùng tiểu nha đầu một đáp một
đỡ, ở một bên hoa chân múa tay vui sướng.
Lâm Lạc một tay một cái, đem hai nữ đồng thời xách lên:
– Sở Liên, chúng ta đi!
Thân hình bốn người đồng thời chớp động, đã đi ra Phong gia.
Gần kề chỉ là qua trong nháy mắt, một đạo uy áp đáng sợ đột nhiên hàng lâm,
khí tức cường đại để cho tất cả mọi người cảm thấy tai vạ đến nơi.