Bằng tài đánh bạc đẳng cấp của Vi Tiểu Bảo, Vi Tiểu Bảo đánh thằng rất nhiều và còn cho huynh đệ họ Ngô vay bạc để thực hiện kế hoạch theo cốt truyện hắn đã xem.
“Ha ha! Tiểu Quế Tử thay đổi tính tình. Bửa nay không keo kiệt như trước nữa.” Cuộc đánh bạc lại tiếp tục. Vi Tiểu Bảo được thêm mười mấy lượng. Ðột nhiên có người nói:
“Nghỉ ăn cơm đã, sáng mai hãy đánh tiếp.” Mọi người nghe nói ăn cơm liền dừng tay lại, tới tấp đổi thẻ lấy tiền ra về. Vi Tiểu Bảo theo gã họ Ngô đi ra, gã tự hỏi:
“Không biết đi đâu ăn cơm bây giờ?” Gã họ Ngô được Vi Tiểu Bảo cho mượn hơn hai chục lạng lại thua gần hết. Hắn nói:
“Tiểu huynh đệ! Món tiền đó sáng mai ta trả được không?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Chổ anh em với nhau. Có cần quái gì?” Gã họ Ngô cười nói:
“Ha ha! Thế mới phải tình nghĩa anh em. Tiểu huynh đệ về đi kẻo Hải lão công ở nhà chờ cơm. “
Vi Tiểu Bảo nào có ngu mà về ăn cơm với lão thái giám, nay phải đi đánh nhau với hoàng thượng để còn thu nhiều mỹ nữ haha. Theo trí nhớ hắn mò mẫm đến phòng mà hoàng thượng tập võ một mình. Hắn lén lút mở cửa phòng nhóm ngó xem có ai không, khi xác định không có ai bên trong thì Vi Tiểu Bảo tiến vào. Vi Tiểu Bảo đi dạo thám thính căn phòng rồi đến bàn điểm tâm ăn, phải công nhận đồ ăn trong cung này ngon thật. Đang ăn ngon thì hắn thấy trong góc tường có viên gạch nhìn lạ lạ như giấu thứ gì đó, cẩn thận cậy viên gạch đó ra thì có một quyển sách cũ kỹ nhưng rất bền đẹp trong đó.
“Hoàng Đế dâm tu” ủa đây là cái gì ta, theo ta nhớ trong phim đâu có quyển sách này. Vi Tiểu Bảo tò mò mở ra đọc.
Không đọc thì thôi, hắn càng đọc càng hưng phấn. Thì ra đây là một môn bí kíp dành cho Hoàng Thượng mà một tên Vua thời nào đó cướp được giấu vào đây nhưng chưa kịp tu luyện đã bị ám sát. Nền tảng của bí kíp này là điểm huyệt và khinh công. Mới đầu Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu sao có mỗi điểm huyệt và khinh công thì có gì mà to tát nhưng càng đọc hắn càng hiểu rõ. Thì ra điểm huyệt ở đây là có cả dâm huyệt, khinh công thì được xưng đệ nhất, mấu chốt của bí kíp này là phải ân ái càng nhiều với mỹ nữ thì công lực tăng tiến càng nhiều. Nghe nói công lực tăng đến cực hạn thì có thể thành tiên, Vi Tiểu Bảo không để ý cái này lắm.
“Haha thì ra là một môn bí kíp trộm nữ hiếp dâm. Bất quá ta thích haha. Các mỹ nữ hãy đợi ta đến.”
Đang hưng phấn thì Vi Tiểu Bảo nghe thấy có tiếng mở cửa, hắn biết tiểu Hoàng Đế đã đến. Nhanh chóng chui vào gầm bàn trốn cái đã, qua gầm bàn hắn thấy tiểu Hoàng Đế đang vung quyền lên đánh vào người bằng da. Người da này chế bằng da trâu và lớn bằng người thật. Thằng nhỏ vung quyền đấm vào ngực người da rồi hai tay ôm ngang lưng người da mà vật ngã xuống đất. Thủ pháp của hắn cũng giống như thủ pháp của bọn đô vật người Mãn mà Vi Tiểu Bảo đã nhìn thấy ở tửu điếm hôm trước. Vi Tiểu Bảo cười ha hả từ gầm bàn chui ra cất tiếng hỏi:
“Người da là vật chết rồi, chơi như vậy có chi là thú. Ta ra dỡn với ngươi một chút.” Thằng nhỏ kia thấy có người xuất hiện đột ngột mà đầu và mặt đều quàng khăn trắng thì không khỏi kinh hãi. Nhưng gã nghe Vi Tiểu Bảo nói là ra dỡn với mình thì lộ sẽ mừng vui đáp:
“Hay lắm! Ngươi ra đây chơi với ta”. Vi Tiểu Bảo uốn mình nhãy xổ lại toan chụp lấy hai tay thằng bé. Thằng nhỏ nghiêng mình né tránh rồi thò chân phải ra móc. Vi Tiểu Bảo đứng không vững lập tức té nhào. Thằng nhỏ nói:
“Bêu bêu! Ngươi không biết vật rồi!” Vi Tiểu Bảo cãi:
“Sao lại không biết?”
Ðoạn gã nhãy tới ôm lấy chân trái thằng nhỏ. Thằng nhỏ liền vươn tay ra chụp lấy sau lưng gã. Vi Tiểu Bảo lướt người đi rất linh hoạt. Thằng nhỏ chụp hụt. Vi Tiểu Bảo nhớ được vài thủ pháp của mất tên đại hán ỡ trong tửu quán, đột nhiên gã vung quyền bên trái đánh vào hàm dưới thằng nhỏ đánh binh một tiếng. Thằng nhỏ bị trúng quyền ngẩn người ra một chút. Mắt gã lộ vẽ tức giận. Vi Tiểu Bảo liền cười và nhắc lại câu của thằng nhỏ:
“Bêu bêu! Ngươi không biết vật rồi!”
Thằng nhỏ không nói gì, gã vung hờ tay trái một cái. Vi Tiểu Bảo nghiêng mình né tránh. Thằng nhỏ liền huýt khủyu tay vào lưng hắn. Vi Tiểu Bảo đau quá phải khom lưng xuống. Thằng nhỏ luồn tay qua sau lưng vào nách gã rồi dùng mười đầu ngón tay nắm lấy sau lưng gã mà dúi xuống. Vi Tiểu Bảo vung chân phải đá ngược lên. Thằng nhỏ đẩy mạnh hai tay hất người Vi Tiểu Bảo ra té huỵch xuống đất. Vi Tiểu Bảo tức quá trằn mình lại ôm ghì lấy hai chân thằng nhỏ hết sức kéo mạnh. Thằng nhỏ đứng không vững cũng té. Vi Tiểu Bảo dựt chân thằng nhỏ kia ngã úp sấp đè lên người gã. Thằng nhỏ kia thân hình to lớn lại lợi thế liền đưa khủyu tay chẹn họng Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo bị nghẹt thở liền vung chân đá ngược lên, đồng thời gã thấy thằng nhỏ mặt mũi khôi ngô mà lại vui tính nên gã rất có cảm tình với nó. Thằng nhỏ kia hỏi:
“Tên họ ngươi là chi?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Ta là Tiểu Quế Tử. Còn ngươi tên gì?” Thằng nhỏ trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng:
“Ta là…Tiểu Huyền Tử. Ngươi là thủ hạ của vị công công nào?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Chủ ta là Hải lão công.”
Tiểu Huyền Tử gật đầu. Ðoạn gã dùng chiếc khăn bịt mặt của Vi Tiểu Bảo lau mồ hôi trán rồi thò tay bốc một miếng điểm tâm bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm…. Vi Tiểu Bảo cũng không chịu kém miệng lẩm bẩm:
“Mi có gan ăn vụng, dễ thường ta không dám ăn hay sao?” Rồi gã bốc miếng bánh da lợn mà ăn một cách rất ung dung. Tiểu Huyền Tử cười nói:
“Ngươi chưa học nghề đô vật, song được cái chân tay mau lẹ nên ta không đè ngươi được. Có điều nếu đấu thêm vài hiệp nữa thì ta nhất định nắm vững phần thắng.” Vi Tiểu Bảo không chịu:
“Cái đó chưa chắc. Bây giờ chúng ta tái đấu xem sao?” Tiểu Huyền Tử cười nói:
“Ðược lắm! Thế là hai gã lại quần thảo với nhau.” Tiểu Huyền Tử vừa sức mạnh vừa hiểu nghề đô vật, nên lần này mới đấu có vài hiệp nó đã đè lên người Vi Tiểu Bảo và không để gã cục cựa được nữa. Tiểu Huyền Tử cười hỏi: Ngươi có chịu đầu hàng hay không thì bảo?Vi Tiểu Bảo vẫn quật cường đáp:
“Chết thì chết chứ không chịu hàng.” Tiểu Huyền Tử cười ha hả buông Vi Tiểu Bảo ra đứng dậy. Hắn lại xông tới toan đánh nữa, nhưng Tiểu Huyền Tử khoát tay nói:
“Bửa nay hãy tạm nghĩ ngày mai sẽ tái đấu. Có điều ngươi không phải là đối thủ của ta thì dù có đấu thêm mấy ngày nữa cũng bằng thừa. “Vi Tiểu Bảo không chịu móc ba lạng bạc ra nói:
“Ngày mai quyết chiến. Nhưng phải ăn thua bằng tiền. Ngươi hãy nộp tiền vào đây.” Tiểu Huyền Tữ giật mình đáp:
“Hay lắm! Ngày mai chúng ta đấu bằng tiền và cũng vào buổi trưa sẽ gặp nhau ở đây, ngươi nên giử lời.”