Vi Tiểu Bảo nói:
“Các ngươi nằm yên trên giường và phải nhớ luôn đừng có lên tiếng.” Hắn ra thổi tắt đèn đi, rút then mở cửa. Tiểu Quận Chúa vội hỏi:
“Ngươi… đi đâu thế?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Ta đi ra ngoài xem tình hình.” Tiểu Quận Chúa dặn:
“Ngươi đi mau rồi trở về cho lẹ.” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Phải rồi!” Hắn nghe giọng nói của tiểu Quận Chúa đầy vẻ trông cậy vào mình thì rất lấy làm đắc ý. Hắn xoay tay khép cửa lại bước ra ngoài sân thì trên tay đã cầm sẵn con dao sắc bén.
“Mụ Hoàng Thái Hậu giả này sớm muộn ta cũng phải qua xem người có xinh đẹp hay không hừ”.Vi Tiểu Bảo biết một lúc nữa bà ta sẽ phái Thụy Đống qua đây để giết mình. Dù sao hắn giờ tuy công lực chưa cao nhưng dựa vào khinh công nhanh nhẹn thì đã thuộc hàng trung đẳng đối phó với tên Thụy Đống chắc đã đủ.
Hắn men theo con đường từ phòng mình đến tẩm cung của Hoàng thái hậu, Vi Tiểu Bảo bước đi rất nhẹ nhàng không chút tiếng động. Đi một lúc thì hắn đã thấy được tên Thụy Đống kia, trong tay hắn đang cầm thanh đao của thị vệ trong cung, mặt thì hằm hằm sát khí. Hắn nhanh chóng nhảy lên lóc nhà núp vào chỗ khuất để theo dõi. Dù đã có quyết định xử lí tên này nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Vi Tiểu Bảo giết người sau khi xuyên không. Hắn cầm chặt thanh trủy thủ, tay hơi run nhẹ nhẹ. Vi Tiểu Bảo nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, rồi lướt theo sau Thụy Đống như một hồn ma. Bất chợt hắn tăng tốc hết cỡ, thanh trủy thủ lướt qua cổ họng Thụy Đống như cắt miếng đậu, máu từ cổ gã tuôn ra như vòi sen. Thụy Đống trợn trừng mắt lên bất ngờ như thể gã không biết tại sao mình lại chết.
Vi Tiểu Bảo hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển, vì không muốn có chút bất chắc nào xảy ra nên vừa nãy hắn đã dồn hết công lực để thân pháp đạt đến tốc độ tối đa.
Sau khi đỡ mệt hắn lấy lọ hủy thi ra đổ một chút lên người Thụy Đống rồi chạy đến phòng chữa thương của đám thị vệ xin ít thuốc về. Vi Tiểu Bảo bước đến phòng chữa thương hỏi:
“Có bao nhiêu anh em thị vệ bị thương ở trong cung?” Một tên đáp:
“Bẩm công công! Có 7, 8 người bị trọng thương và 14, 15 người bị thương nhẹ.” Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Họ trị thương ở đâu? Ta muốn ghé thăm họ.” Bọn thị vệ đồng thanh nói:
“Công công có dạ quan hoài đến anh em thị vệ khiến mọi người ai cũng cảm kích.” Hai tên dẫn Vi Tiểu Bảo đến chỗ ở của bọn thị vệ, quả nhiên thấy hai chục tên bị thương nằm trên chõng mây trong toà nhà đại sảnh. Bốn viên thái y đang chật vật chữa thương cho chúng. Vi Tiểu Bảo tiến vào thăm hỏi. Hắn không ngớt tán dương tinh thần anh dũng của mọi người đảnh giết bên địch để bảo vệ Hoàng Thượng, không nghĩ gì đến thân mình, tinh thần hy sinh rất cao cả! Hắn hỏi tên họ từng người bị thương. Bọn thị vệ nghe gã nói phấn khởi tinh thần, tưởng chừng không còn đớn đau gì nữa. Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
“Bọn phản tặc đó ở đâu đến? Phải chăng chúng là dư đảng của Ngao Bái?” Một tên thị vệ đáp:
“Dường như chúng đều là người Hán. Nhưng không hiểu có bắt sống được tên nào không?” Vi Tiểu Bảo hỏi han bọn thị vệ về tình hình chiến đấu với thích khách dù hắn đã biết bọn thích khách là của Mộc vương phủ phái tới nhưng cũng phải giả vờ không biết cho chắc ăn. Sau khi xin được ít thuốc cầm máu với bổ huyết thì Vi Tiểu Bảo ra về.
“Tiểu Quận Chúa ! Ta đã về đây!”Tiểu Quận Chúa cả mừng đáp:
“Ồ! Chúng ta đợi ngươi lâu quá rồi.” Vi Tiểu Bảo nhảy vào phòng, đóng cửa sổ lại, thắp đèn lên, mở màn ra thấy hai người vẫn nằm song song. Mục quang của nữ lang vừa chạm vào mặt Vi Tiểu Bảo liền nhắm lại ngay. Tiểu Quận Chúa vẫn dương cặp mắt trong suốt nhìn gã ra chiều cảm kích. Vi Tiểu Bảo nói:
“Tiểu Quận Chúa! Ngươi có đói không?” Tiểu Quận Chúa đáp:
“Không! Hãy trị thương cho sư tỷ ta trước đi đã. Ngươi đưa thuốc cho ta để ta buộc vết thương cho y!”Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Sao ngươi lại không hô một câu cho ta vui lòng?” Tiểu Quận Chúa hỏi lại:
“Tên họ ngươi là gì? Ta nghe bọn họ kêu ngươi bằng Quế công công.” Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
“Danh từ Quế công công là để người ta xưng hô, người kêu ta bằng gì?” Tiểu Quận Chúa nhắm mắt lại khẽ đáp:
“Ta hô ngươi ở trong lòng bằng… Hảo ca ca là đủ rồi. Ngoài miệng xưng hô như thế mãi không… không tốt.” Vi Tiểu Bảo nói:
“Ðược rồi! Chúng ta đã hiểu nhau. Vậy khi có người ngoài ta kêu ngươi bằng tiểu Quận Chúa, còn ngươi kêu ta bằng Quế đại ca. Lúc không có ai ta hô ngươi bằng Hảo muội tử, ngươi hô ta là Hảo ca ca. “Tiểu Quận Chúa chưa trả lời thì nữ lang đã trợn mảt lên nỏi:
“Tiểu Quận Chúa ! Gã hư đốn kia muốn vành cạnh ngươi đó. Ngươi chớ nghe lời gã.” Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Hừ! Ta có bảo ngươi hô đâu mà ngươi rắc rối? Ngươi có hô ta bằng Hảo ca ca ta cũng không thích.” Tiểu Quận Chúa hỏi:
“Vây ngươi muốn y kêu bằng gì?” Vi Tiểu Bảo cười đáp:
“Ta muốn thị kêu ta bằng Hảo lang quân hay hảo lão công!” Nữ lang đỏ mặt lên khinh khỉnh đáp:
“Ngươi muốn làm lang quân thì hãy chờ kiếp sau đầu thai vào nơi khác.” Tiểu Quận Chúa can:
“Thôi thôi! Hai người đã không phải là oan gia kiếp trước mà sao hễ thấy mặt nhau là gây lộn? Quế đại ca! Ðại ca lấy thuốc cho tiểu muội.” Vi Tiểu Bảo đưa thuốc cho Tiểu Quận chúa nói:
“Mụ vợ ta tên họ là gì?” Tiểu Quận Chúa sửng sốt hỏi:
“Vợ đại ca ư? “Cô thấy Vi Tiểu Bảo chõ miệng về phía nữ lang bĩu môi liền cười nói:
“Ðại ca chỉ thích nói giỡn. Sư tỷ của tiểu muội họ Phương tên gọi… “Nữ lang kia vội chặn lời:
“Ðừng nói cho gã biết.” Vi Tiểu Bảo nghe vậy cười cười nói.
“Nàng tên Phương Di chứ gì. Ta biết thừa haha”
Tiểu Quận Chúa lấy làm kỳ hỏi:
“Sao lại biết cơ chứ?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Ta đương nhiên biết rồi. Đa đọc trong lòng nàng đó haha”. Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
“Hảo lão… lão… Phương cô nương!… “Hắn muốn hô Hảo lão bà! Nhưng thấy cục diện khẩn trương, không tiện đùa cợt để gây ấn tượng xấu quá, nên mới đổi lại hô Phương cô nương. Hắn ngừng một chút rồi tiếp:
“Ðêm nay các cô đến Hoàng cung là có dụng ý gì?” Phương Di đáp:
“Ngươi đã là người nhà, ta nói ra cũng không hề chi. Chúng ta giả làm thủ hạ Ngô Tam Quế đi theo con trai hắn là Ngô Ứng Hùng đến Hoàng cung để hành thích Hoàng Ðế Thát Ðát. Nếu thành sự là hay quá rồi. Bằng không cũng khiến cho Hoàng đế nổi giận xuống chiếu giết chết Ngô Tam Quế”. Vi Tiểu Bảo thở phào một cái hỏi:
“Diệu kế, chân diệu kế! Các cô dùng cách gì để hãm hại Ngô Tam Quế?” Phương Di đáp:
“Lần áo trong chúng ta đã cố ý lưu lại ký hiệu bộ thuộc trong phủ Bình Tây Vương. Cả binh khí, ám khí cũng khắc chữ giống như ở phủ Bình Tây Vương. Lại có mấy thứ binh khí trên khắc hàng chữ: “Phủ Tổng Binh ở Sơn Hải Quan nhà Ðại Minh”.” Vi Tiểu Bảo biết Ngô Tam Quế trước khi đầu hàng nhà Mãn Thanh đã làm Tổng Binh ở Sơn Hải Quan về triều nhà Minh, liền cười nói:
“Kế này quả nhiên lợi hại.” Phương Di nói:
“Chuyến này chúng ta vào cung đã chắc trước có người hy sinh vì nước, địch nhân liền phát giác ra ký hiệu trên áo. Nếu ai bị bắt, ban đầu không chịu cung xưng, chờ cho bọn Thát Ðát khảo đã chết đi sống lại rồi mới tự thú nhận là tuân lệnh Bình Tây Vương đến đây hành thích Hoàng Ðế. Chúng ta tiến vào cung rồi liền bỏ khí giới có khắc chữ rải rác khắp nơi. Nếu may mà toàn quân trở về cũng còn lưu lại chứng cớ.” Nàng càng nói càng hăng hái, nhưng hơi thở dấn cấp bách, má nàng đỏ bừng lên. Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Thế ra các ngươi vào đây không phải để cứu tiểu Quận Chúa ư? “Phương Di đáp:
“Dĩ nhiên không phải. Vả lại bọn ta đâu phải là thần tiên mà biết dược tiểu Quận Chúa hiện ở trong cung?” Vi Tiểu Bảo hỏi:
“Bên mình cô có binh khí khắc chữ không?” Phương Di đáp:
“Có. Nàng lấy ra một thanh Liễu diệp đao, nhưng cánh tay mất sức không giơ cao lên được.” Vi Tiểu Bảo cười nói:
“May mà ta chưa nằm bên cô không thì bị đâm một đao chết rồi. “Phương Di đỏ mặt lên, trợn mắt nhìn Vi Tiểu Bảo.