“Tiểu…Tiểu Quế Tử!…Thuốc này…không được rồi!”
Một tiếng gọi lạ lẫm vang lên bên tai Tuấn, hắn nhớ rằng mình đang ngủ thì mơ thấy giấc mơ lạ. Hắn mơ thấy mình bay lượn trên trời xong có 1 tia sét đánh qua người làm hắt bất tỉnh. Sau khi tỉnh dậy hắn thấy đầu đau như búa bổ một loạt tin tức lạ lẫm truyền vào trí não của hắn.
“Thì ra mình đã xuyên không nhập vào Vi Tiểu Bảo. Tên ngu ngốc này đấm lén chết Tiểu Quế Tử xong thế nào lại ngã đập đầu thành bàn chết tươi.”
“Tiểu…Quế Tử người đâu rồi mau đến đây! “
“Con đến ngay đây.” Tuấn đánh chấp nhận mình đã xuyên không, cũng hơi hưng phấn vì lọt vào thế giới Lộc Đỉnh Ký “bao nhiêu mỹ nữ đang đợi ta haha”.
“Tiểu Quế Tử vừa rồi ngươi có lấy lộn thuốc không?” Tuấn hàm hồ đáp:
“Không…làm lộn…. Gã cảm thấy cổ tay như bị đai sắt lồng vào đau đớn vô cùng, nhưng gã biết nếu kêu la một tiếng là bị lão phát giác mình không phải là Tiểu Quế Tử và có thể nguy đến tánh mạng. Hải lão công vừa ho khằng khặc vừa nói:
“Mau…mau thắp đèn lên. Tối quá!…Ta chẳng nhìn thấy gì.” Tuấn cười khẩy.
“Lão đui mắt nên không nhìn thấy là đúng rồi!” Hắn liền cất tiếng hỏi:
“Công công! Công công không nhìn thấy gì ư?” Vi Tiểu Bảo và Tiểu Quế Tử khẩu âm tuy là trẻ con, nhưng Tiểu Quế Tử là người ở chốn kinh kỳ mà Tiểu Bảo lại nói khẩu âm Dương Châu nên khác nhau xa, gã vừa run vừa nói một cách hàm hồ, hy vọng Hải lão công không phát giác ra được. Hải lão công la lên:
“Ta…chẳng nhìn thấy gì…Ðã thắp đèn đâu? Ngươi đi thắp lên cho lẹ!” Lão nói rồi buông tay Vi Tiểu Bảo ra. Vi Tiểu Bảo vâng dạ hàm hồ, rồi bước đến bên cây đèn đặt trên bờ tường. Gã đưa tay lên đụng vào đế đèn cho nó bật lên tiếng lách cách và đáp:
“Thắp đèn rồi!” Hải lão công sửng sốt hỏi:
“Sao? Ngươi nói nhăng vì thế? Sao không thắp nến?” Lão chưa dứt lời thì người co quắp lại, ngã lăn xuống đất. Vi Tiểu Bảo dơ tay ra hiệu cho Mao Thập Bát trốn đi. Mao Thập Bát cũng vẫy tay cho gã chạy trốn với mình. Tiểu Bảo nghĩ thầm:
Hai người chạy với nhau thì khó lòng thoát khỏi cơn nguy hiểm này, phải chia ra mà chạy mới được. Gã lại đập tay ra hiệu cho Mao Thập Bát chạy trước. Mao Thập Bát đang ngần ngừ bỗng nghe Hải lão công rên la nói:
“Tiểu…Tiểu Qué Tử!…Tiểu Quế Tử!…” Tuấn đáp:
“Dạ! Có tiểu tử đây!” Gã khoa tay trái liên hồi, Mao Thập Bát gắng gượng muốn đứng lên nhưng huyệt đạo hai chân của hắn đều bị phong tỏa. Hắn đưa tay ra tự nắn bóp vào huyệt đạo ở sau lưng và đùi. Kình lực hắn tống vào như đá chìm đáy biển chẳng thấy tăm tích đâu, hắn tự nhủ:
“Chân ta không cử động được, chỉ có cách bò đi. Thật khó mà cho Tiểu Bảo theo mình. Thằng nhỏ này rất tinh quái và gã là con nít không mấy nhgười để ý tới, vậy gã tự tìm lối thoát thân cũng chẳng khó gì. Nếu để gã đi theo ta mà chạm trán địch nhân thì thêm phiền cho gã.” Hắn nghĩ vậy liền vẫy tay ra hiệu chi Vi Tiểu Bảo rồi chống hai tay xuống len lén bò ra. Tuấn lại đưa mắt nhìn thi thể Quế Tử nằm sỏng sượt dưới đất bất giác gã ớn lạnh xương sống tự hỏi:
“Vi Tiểu Bảo giết thằng nhỏ này. Bây giờ gã biến thành quỉ, chẳng biết oan hồn gã có kiếm ta để đòi mạng hay không?”
Bằng vào những hiểu biết về bộ Lộc Đỉnh Ký thì Tuấn thấy rất hưng phấn vì mình sẽ được rất nhiều cô em xinh tươi. Nghĩ đến đây thôi thì con c-c trong quần đã cứng lên rồi.
“Tiểu…Tiểu Quế Tử!…Ngươi còn đó không?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Có tiểu tử đây.” Chừng nữa giờ sau thì Tiểu Bảo lại lần mò ra cửa phòng thì Hải lão công bỗng la lên:
“Tiểu Quế Tử! Ngươi định đi đâu đó?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Tiểu tử…ra ngoài đi tiểu.” Hải lão công hỏi:
“Sao ngươi không đi tiểu ngay trong phòng?”Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi tiến vào hậu đường. Nhưng hắn chưa từng quen lối, vừa qua cửa hậu thì đụng phải cái bàn đánh chát một tiếng. Gã mắt hoa đầu choáng váng đau điếng cả người. Hải lão công nghe động liền hỏi:
“Tiểu Quế Tử!…Chuyện gì vậy?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Không có chuyện gì…” Hắn đưa tay sờ soạng về phía trước thấy đó là một cái bàn. Hắn mò mẩm trên mặt bàn bắt được một miếng đan lửa. Hắn mừng quá vội quẹt lửa châm vào mồi. Ánh lửa bùng lên, gã thấy trên bàn có mười mấy ngọn nến liền châm lửa thắp vào hai ngọn. Vi Tiểu Bảo thấy đây là một gian phòng kín đáo, có kê một chiếc giường nhỏ và một chiếc giường lớn. Hắn đoán là phòng ngủ của Tiểu Quế Tử và Hải lão công. Trong phòng ngoài hai cái giường chỉ có một cái bàn và một cái tủ. Xem thế đũ biết đời sống của Hải lão công thật giản dị. Vi Tiểu Bảo lại thấy trong góc phòng có một chum nước lớn. Trên mặt đất hãy còn ướt sũng, có lẽ Hải lão công lúc nảy vào chum nước rồi bước ra nên nước còn đọng lại. Vi Tiểu Bảo đảo mắt nhìn quanh để tìm một khung cửa sổ đặng chuồn ra ngoài thì giữa lúc ấy Hải lão công lại gọi:
“Tiểu Quế Tử!…Ngươi làm gì mãi mà chưa tiểu tiện xong?” Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hải bụng bảo dạ:
“Ta biết ngươi nghi ngờ ta không phải Tiểu Quế Tử, Nhưng ngươi sớm muộn cũng bị thái hậu giả giết chết nên ta không thèm chấp.”
“Nến tắt hết rồi để tiểu tử thắp ngọn khác.” Hắn nói rồi trở vào phòng trong lấy hai ngọn nến đang cháy cầm ra. Ðồng thời gã đem theo bộ quần áo của mình. Hải lão công buông tiếng thở dài não nuột hỏi:
“Ngươi thắp nến thật rồi đấy ư?” Vi Tiểu Bảo động tâm hỏi lại:
“Thắp rồi!…Chẳng lẽ cặp mắt của công công lại không trông thấy hay sao?” Hải lão công yên lặng hồi lâu rồi ho lên mấy tiếng, xong cất giọng buồn rầu đáp:
“Ta đã biết thứ thuốc này chẳng thể uống nhiều được. Chỉ vì ho dữ quá mà phải dùng đến. Mỗi lần uống một chút, nhưng lâu ngày tích tụ lại cũng nhiều và chất độc phát tác…hiện giờ….Hởi ôi! Mắt ta chẳng nhìn thấy gì nữa.” Hải lão công hỏi:
“Tiểu Quế Tử!…Trước nay ta cư xử với ngươi như thế nào?” Vi Tiểu Bảo cũng hàm hồ đáp:
“Công công thật hết lòng thương tiểu tử.” Hải lão công hỏi:
“Nay ta bị đui mắt rồi, chỉ trông cậy vào ngươi săn sóc, ngươi có định bỏ ta không?” Nghe lời lão thật bi thiết, gã vội đáp:
“Chẳng khi nào tiểu tử lìa bỏ công công.” Hải lão công hỏi:
“Ngươi nói thật chăng?” Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
“Dĩ nhiên tiểu tử nói thật.” Vi Tiểu Bảo đáp ngay:
“Hởi ôi! Tiểu tử không lo săn sóc cho công công thì còn ai nữa? Tiểu tử coi chừng bệnh đau mắt của công công chỉ vài ngày là hết.” Hải lão công thở dài nói:
“Ta tự biết đui mắt rồi chẳng bao giờ chửa lành lại được nữa.” Lão ngừng lại một chút rồi hỏi bằng một giọng chán nãn:
“Thằng cha họ Mao trốn mất rồi ư?” Vi Tiểu Bảo đáp:
“Ðúng thế! Không thấy hắn đâu nữa”. Hải lão công lại hỏi:
“Còn thằng nhãi con đi theo Mao Thập Bát bị ngươi giết chết rồi phải không?” Tuấn tự tin đáp:
“Dạ….Phải rồi!….Xác chết của gã mình phải làm sao đây?” Hải lão công ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
“Mình đã gây ra án mạng thì phải dấu nhẹm mới được…Nếu để người ngoài biết được thì rắc rối lắm.” Ngươi vào phòng bưng cái rương thuốc của ta ra đây.