[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 255. Cuộc sống thường ngày (5) – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 255. Cuộc sống thường ngày (5)

Edit: Mực mực bị túm kéo ra khỏi hốc ~
Beta: Sa Nhi
==================

Khi Lăng Kiến Vi gọi video tới, Triệu Ngu mới vừa đánh xe tiến vào bãi đỗ xe ngầm.

Nghe được tiếng chuông quen thuộc, cô không cần nhìn cũng biết nhất định là anh. Mỗi ngày buổi chiều đúng 6 giờ sẽ gọi tới, đây là quy luật không đổi trong suốt 2 tháng anh đi công tác.

Hiện tại ở New York là 6 giờ sáng, anh vừa rời giường, nếu chờ anh giải quyết xong công việc đến giữa trưa, Triệu Ngu ở bên này đã sớm đi ngủ —— cho dù còn chưa ngủ thì cũng có thể là đang ở trên giường của một tên nào đó, anh sẽ không tự chuốc nhục mà gọi đến.

Mà khoảng thời gian lúc anh ngủ, Triệu Ngu luôn ở quán cà phê, bên người không phải nhân viên thì là khách hàng, không tiện nói chuyện với anh.

\”Hôm qua ngủ muộn, sao hôm nay anh đã dậy sớm thế?\”

\”Em biết hôm qua anh ngủ muộn?\”

\”Team nhận được giải thưởng lớn, anh nhất định phải dẫn bọn họ đi ăn mừng, sao có thể ngủ sớm được?\”

\”Em biết từ lúc nào vậy?\”

\”Lúc anh đoạt giải em có lên mạng xem phát sóng trực tiếp đó.\”

\”Vậy mà em cũng không gọi cho anh? Làm anh tưởng em không biết chứ.\”

Triệu Ngu cười: \”Theo ý của anh thì, nếu em không quan tâm cuộc thi này, cũng không xem phát sóng trực tiếp và quan tâm anh có đoạt giải hay không, đổi lại anh sẽ càng vui vẻ hơn?\”

Một câu nói chặn họng làm Lăng Kiến Vi á khẩu, qua một lát anh mới muộn màng nói: \”Anh có ý gì trong lòng em biết rõ mà.\”

Cô đã nói có thời gian sẽ đi xem anh, anh cũng vẫn luôn chờ đợi ngày mình đoạt giải cô có thể ở dưới khán đài tận mắt nhìn thấy, ai ngờ chỉ một câu \”Tiết Tử Ngang bị bệnh\”, đã làm bao chờ mong của anh tan biến.

Không đến hiện trường còn chưa tính, nếu đã xem phát sóng trực tiếp, vậy mà cô cũng không gọi điện nói một câu chúc mừng, hại anh mong đợi cả ngày, rồi lại buồn bã mất mát cả ngày.

\”Em không gọi cho anh, thì anh cũng không gọi cho em sao?\” Triệu Ngu đậu xe xong, buồn cười cầm di động xuống xe, \”Lúc ấy anh đang ở hiện trường, em nào biết anh có tiện nhận điện thoại hay không chứ? Còn nghĩ rằng anh sẽ gọi cho em cơ, kết quả chờ đến tận lúc ngủ rồi cũng không chờ được, hơn nửa đêm em còn bò dậy xem phát sóng trực tiếp, xong rồi phải chịu đối xử như này đấy?\”

Rất tốt, nói một hồi ngược lại hình như là anh đuối lý. Lăng Kiến Vi bĩu môi, nhìn hình ảnh chuyển động không ngừng trên màn hình, nhanh chóng nhận ra đây không phải bãi đỗ xe dưới lầu nhà cô: \”Em lại đến bệnh viện thăm Tiết Tử Ngang?\”

Nghe được vị chua lè trong giọng nói của anh, Triệu Ngu nâng di động ngang mặt mình, cười nói: \”Ngồi một lát em sẽ về.\”

\”Cũng không phải bệnh gì nặng, cần gì phải nằm lại nhiều ngày vậy?\” Sau khi lầm bầm mơ hồ xong, Lăng Kiến Vi cũng chỉ có thể thỏa hiệp, \”Vậy em làm gì thì làm đi, chờ em rảnh mình lại nói chuyện.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.