Edit: Mực Mực
Beta: Sa Nhi
===============
Triệu Ngu nói muốn đổi nhà, vốn cũng chỉ là lời nói đùa. Cho dù thật sự muốn đổi, cũng phải chờ đến khi cô kiếm đủ tiền rồi tự mình mua.
Kết quả mấy người đàn ông kia vậy mà xem là thật, một đám đều hóa thân thành cò mồi bất động sản, tóm được cơ hội liền tuyên truyền về bất động sản bản thân, hận không thể để cô lập tức thu dọn đi vào ở.
Boss bất động sản chân chính – Thương Lục lí lẽ hùng hồn, nói thẳng là nhà đất dưới quyền anh tùy cô lựa chọn, thậm chí đất chưa khai phá anh cũng có thể lấy cho cô.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ thật ra đều biết rõ, nếu cô thật sự muốn nhà của bọn họ, cô đã không phải là Triệu Ngu.
Nhưng dẫu chỉ là lời nói đùa, lại vẫn có hai người không đùa nổi, mà cũng không dám đùa.
Triệu Ngu chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến tình hình tài chính của Kỷ Tùy và Trang Diệp, nhưng trong lòng cô vẫn hiểu, hiện tại bọn họ không thể so cùng 5 người kia.
Đều nói nghèo vượt khó thì dễ, nhưng từ giàu xuống nghèo mới khó.
Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, hưởng thụ hết thảy phú quý xa hoa, giờ bọn họ lại phải trở về cuộc sống của người bình thường, đây thực sự là một việc rất tàn nhẫn.
Tết Nguyên Tiêu vừa qua, thời tiết Đông Hải vẫn còn rất lạnh, Triệu Ngu kéo áo khoác lại, xách theo nguyên liệu nấu ăn trong tay đi vào tòa chung cư quen thuộc.
Cô không nói cho Trang Diệp cô muốn tới, dù sao cô dùng vân tay của mình là có thể mở cửa. Trong căn phòng một màu đen nhánh, cô vừa mở đèn lên thì nhìn phải một cảnh tượng quen thuộc.
Lần cuối cô tới đây là nhiều năm về trước, so với những năm tháng đại học như đã quá xa xôi, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc làm cô cảm thấy… phảng phất như thời gian đã dừng lại ở thời điểm cô 18-19 tuổi.
Ở trong phòng bếp chuyên tâm nấu canh, nấu đồ ăn, ngửi mùi thơm bay khắp phòng, cô bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đây từng là cuộc sống hằng ngày mà cô mơ ước, bình bình đạm đạm, thậm chí buồn tẻ vô vị, nhưng lại vô cùng chân thật. Khi đó hóa ra cô lại dễ dàng thỏa mãn đến thế.
Bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ, hẳn là Trang Diệp tan tầm đã trở về, sau vài giây yên tĩnh, tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng tới gần, trong nháy mắt nhìn thấy cô, vẻ mặt Trang Diệp không dám tin, ngay sau đó mới có thể cười lên nhẹ nhàng.
\”Đã trở về?\” Cô cũng cười với anh: \”Em nhất thời hứng khởi làm vài món ăn, không biết anh còn thích ăn hay không.\”
Trang Diệp vội sải bước lên trước ôm chặt cô, đầu gắt gao dựa vào trên vai cô, một câu cũng chưa nói, chỉ là sức lực trong tay càng lúc càng lớn.
\”Đồ ăn sẽ nguội mất.\” Cô đẩy đẩy anh: \”Anh ôm chặt quá em có chút không thở nổi.\”
Anh nới lỏng tay, lại vẫn không chịu buông cô ra: \”Để cho anh ôm một lát, anh sợ anh lại đang nằm mơ.\”
\”Vậy em véo anh một cái thử xem nha.\” Triệu Ngu nói xong thật đúng là ở bên hông anh nhéo một cái: \”Đau không?\”
\”Không đau.\” Anh cười cười, \”Em chưa dùng sức.\”