[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 247. Phiên ngoại Trang Diệp (2) – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 247. Phiên ngoại Trang Diệp (2)

Edit: Tiểu Meo Meo hói thật rồi~
Beta: Sa Nhi
==================

Quán bar theo phong cách phục cổ đơn giản, trên ban công có mấy bộ bàn ghế bằng sắt màu đỏ thẫm, trên nền nhà là đống vỏ chai bị quăng ngổn ngang, có vỏ chai rượu, có cả vỏ lon bia.

Triệu Ngu hỏi: \”Tất cả chỗ này đều do một mình anh ấy uống sao?\”

Tửu lượng của Trang Diệp vốn đã không tốt lắm, uống hết từng kia không say mới là lạ.

Nhân viên phục vụ cũng đã nhận thức ra cô không phải tới để uống rượu, hơi thất vọng gật đầu: \”Anh ấy là khách quen của chúng tôi, loại rượu nào cũng từng uống rồi.\”

Khách quen? Triệu Ngu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía xa, quả nhiên vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy quán cà phê của mình.

\”Vậy anh ấy… thường xuyên uống say mèm vậy sao?\” Đương nhiên cô cũng hiểu chút lòng riêng của nhân viên phục vụ, bèn chỉ tay vào tờ đơn trên tay cậu ta: \”Cho tôi một tá bia này.\”

\”Được.\” Nhân viên phục vụ lập tức mặt mày hớn hở, quay sang bảo người mang đồ lên, sau đó tiếp tục trả lời câu hỏi của cô, \”Anh ta thường xuyên tới, nhưng không phải lúc nào cũng say, hình như chỉ có 5 – 6 lần một tháng thôi, thỉnh thoảng anh ấy có tới nhưng không uống rượu, chỉ bảo chúng tôi có mang lên cho mấy chai, sau đó anh ấy cứ một mình ngồi hóng gió trên ban công này.\”

\”Anh ấy uống say như vậy thì các cậu làm gì? Để anh ấy qua đêm ở đây luôn sao?\”

\”Đúng vậy, anh ấy nói không cần để ý đến anh ấy, dù sao chúng tôi cũng mở cửa cả qua đêm, gặp tình huống này rất thường xuyên. Thật ra lúc đầu ông chủ đã bảo chúng tôi lấy điện thoại của anh ấy gọi cho bạn bè hay người thân bảo họ đến đón anh ấy, nhưng anh ấy nói…..\”

Nhân viên phục vụ bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được, \”Anh ấy nói anh ấy không có người nhà, cũng không có bạn bè.\”

Đáy lòng Triệu Ngu như bị thứ gì đó đâm thật mạnh, cô nhìn người đàn ông đang nằm xoài trên ghế, lắc đầu, nhẹ giọng nói: \”Không có chuyện gì đâu, cậu cứ đi làm việc của cậu đi, cảm ơn.\”

Nhạc trữ tình trong quán vẫn lẳng lặng vang lên, êm ả, nhẹ nhàng nhưng cũng thật buồn. Triệu Ngu ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh, sau một hồi mới vỗ vỗ thử lên cánh tay anh: \”Trang Diệp.\”

Anh vẫn không có phản ứng gì, nhắm mắt ngủ rất sâu, dưới mắt đã có quầng thâm, có lẽ đêm qua anh cũng là một đêm không ngủ.

Nhân viên phục vụ sau khi đặt bia lên bàn còn tâm lý mở ra một chai. Triệu Ngu tùy tiện cầm lên, đưa lên miệng uống một ngụm, vị đắng quen thuộc nhanh chóng tràn ra khắp miệng.

Những cửa hàng phía xa hầu như đều đã đóng cửa, màn đêm đen đặc quánh, nhưng ở nơi đèn đường chiếu rọi xuống, cô vẫn có thể nhìn thấy cửa quán cà phê của mình, dù sao đó cũng là nơi cô rất quen thuộc.

Có lẽ… bất kể ngày đêm, chỉ cần anh ngồi ở đây đều có thể nhìn thấy cô trong đám người, nhìn cô đi ra vào, biết cô đang làm gì, biết cô đang ở bên người đàn ông nào, thậm chí biết đêm nay ai sẽ lên giường cùng cô.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.