[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 242. Phiên ngoại Hứa Thừa Ngôn (1) – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 242. Phiên ngoại Hứa Thừa Ngôn (1)

Edit: Mực
=============
Bây giờ là thời gian làm việc nên trong tiệm không có quá nhiều khách, lúc Triệu Ngu ở quầy bar nghiên cứu cách pha cà phê mới, thì một cô gái xinh đẹp quý phái đi đến chỗ cô.

Triệu Ngu cảm thấy người này có hơi quen mắt, nhưng cô lại không nhớ ra là mình đã gặp ở đâu, nên cô chỉ nở nụ cười lịch sự, không đợi cô hỏi han, đối phương đã cất lời trước: \”Cô chính là Triệu Ngu?”

Ngữ khí tuy không tính là lễ phép, nhưng cũng không mang theo địch ý.

Nhìn thấy cô ấy đi thẳng vào vấn đề như thế, Triệu Ngu cũng dứt khoát thẳng thắn trả lời: “Đúng là tôi, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Lại không ngờ được người này ấy vậy mà lắc đầu: “Tôi cùng cô cũng không có chuyện gì để tâm sự cả.”

Giờ thì đến lượt Triệu Ngu nghẹn lời rồi, nếu cô ấy đến đây vì cô, mà lại không muốn nói chuyện với cô, vậy rốt cuộc cô ấy đến đây làm gì?

Người con gái này nhìn chung quanh một lát rồi hỏi: “Tôi có thể đi vài vòng tham quan chút được không?”

Triệu Ngu mỉm cười đáp: “Trừ bỏ hai phòng nghỉ phía sau, những nơi khác cô đều có thể đi xem.”

Cô vừa nói xong thì cô gái ấy xách theo chiếc túi vừa nhìn qua đã biết ngay đó là hàng cao cấp, dẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi đi lên lầu dạo một vòng, lại xuống dưới dạo thêm một vòng nữa, rồi cô ấy mới chọn một vị trí gần cửa sổ để ngồi, sau đó gọi nhân viên mang cho mình ly cà phê, cô cứ thế yên tĩnh ngồi nơi đó.

Lại nữa, cảm giác đó lại xuất hiện, Triệu Ngu cảm thấy cô gái kia vẫn luôn nhìn mình, không phải là loại đánh giá không lễ phép, nhưng ánh mắt đó thực sự không chút kiêng dè nào, không hề che giấu sự hứng thú đối với cô.

Bất quá người ta không chủ động bắt chuyện, cô cũng không để ý nữa, chỉ tiếp tục làm công việc của mình.

Ước chừng qua hơn mười phút, trong tiệm lại có một vị khách tiến vào, người này cũng khoác trên mình những món đồ xa xỉ phẩm, toàn thân toát lên khí chất hơn người.

Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn người trước mặt và hỏi: “Anh muốn uống gì?”

Hứa Thừa Ngôn cười nói: \”Gì cũng được.”

Nhìn người đang ngồi bên cửa sổ, hắn lại hỏi Triệu Ngu: “Cô ta tới tìm em?”

“Anh biết cô ấy sao?”

Hứa Thừa Ngôn gật đầu: “Cô ta họ Trịnh.”

Triệu Ngu bừng tỉnh: “Là vị Trịnh tiểu thư kia?”

Đây chính là người đã từng là vị hôn thê của Thương Lục, bảo sao cô lại thấy quen mắt đến vậy.

Có điều từ sau khi giải trừ hôn ước với Thương Lục, vị Trịnh tổng này liền ra nước ngoài, vẫn luôn vì công ty mà phát triển thị trường ở hải ngoại, thật không ngờ cô ấy lại quay về đây để gặp cô.

Chờ cô pha cà phê xong, Hứa Thừa Ngôn tự mình mang qua đó, ngồi xuống đối diện Trịnh Linh Nghi. Triệu Ngu không nghe rõ hai người đang nói gì, nhưng cô nhìn thấy thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn về hướng cô, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.