Edit: Mực
==============
Có thể chứ?
Vẫn là ba chữ cực kỳ quen thuộc. Không chỉ có mình Kỷ Tùy hỏi qua, mà những người khác cũng đã từng hỏi cô. Đều đã đem cô cởi đến hết nửa người, khơi gợi lên cơn sóng tình trong lòng cô, khiến giữa hai chân cô trở nên ướt át, lại còn muốn hỏi cái vấn đề này.
Có khi Triệu Ngu cảm thấy rất buồn cười, nhưng sau khi hết cảm giác ấy rồi thì cô rất rõ ràng, lúc họ hỏi vấn đề này, bọn họ thực sự không có nửa điểm hư tình giả ý, chỉ cần cô nói một câu không thể, bọn họ nhất định sẽ lập tức dừng tay, quyết không vượt qua nửa bước.
Trên thực tế kể từ lúc biết chân tướng đến nay đã rất lâu rồi, Kỷ Tùy không chỉ một lần ôm cô và hôn cô, nhưng mỗi lần có hơi chút nổi lên phản ứng, anh lại tự khắc chế bản thân duy trì khoảng cách với cô, anh luôn sợ sẽ làm cô cảm thấy quá đột ngột.
Ngày hôm nay nếu không phải có hơi men, nếu không phải do cô chủ động, chỉ sợ anh sẽ còn tiếp tục chịu đựng, nhưng mà cho dù hiện giờ đã tới một bước này rồi, anh cư nhiên vẫn thận trọng đến vậy.
Không nhận được câu trả lời của Triệu Ngu, Kỷ Tùy liền dừng lại động tác, đôi tay chậm rãi rời khỏi người cô, những ngón tay khẽ run cầm lấy cổ áo, từng chút từng chút đem váy mặc lại cho Triệu Ngu.
Cô có thể cảm nhận được, giữa háng hắn vật kia còn đang rất cứng, thậm chí nó khẽ run lên khi đùi của cô đụng vào. Rõ ràng đã như vậy muốn đến như vậy, rõ ràng đều đã sắp không khống chế được nữa vậy mà.
Nhìn lồng ngực anh ấy phập phồng kịch liệt, nghe hơi thở dồn dập nặng nề, Triệu Ngu đột nhiên rất muốn biết, đến cùng là anh có thể kiềm chế đến mức nào.
“Kỷ Tùy.” Cô nương theo động tác của anh đem váy mặc lên, mặc kệ khóa kéo đang mở đằng sau, cô từ trên đùi anh đứng dậy, sau đó lại xoay người dìu anh đứng lên: “Anh uống nhiều rồi, để em đỡ anh đi tắm rửa một chút.”
Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không dám nhìn cô, chỉ thấp giọng đáp một tiếng: “Ừm”.
Triệu Ngu nâng Kỷ Tùy dậy, một tay đỡ lấy cánh tay hắn, một tay vòng qua eo, khi đưa hắn vào trong phòng tắm, cô cũng không đi ra, ngược lại rất tự nhiên mà đóng cửa lại, vặn vòi hoa sen xả nước ra cho hắn, lại giúp hắn thử nhiệt độ xem đã ổn chưa.
“Được rồi.” Sau khi điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, Triệu Ngu quay lại giúp hắn cởi quần áo, ngón tay cô vừa chạm đến nút áo, liền bị hắn giữ chặt.
Hô hấp của hắn vẫn dồn dập như vừa nãy, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, cô có thể nhìn thấy rõ ham muốn cuộn trào trong mắt hắn.
Triệu Ngu tỏ vẻ bình tĩnh, kéo tay hắn ra chống vào tường: “Anh đứng cho vững vào, coi chừng té ngã đó, đã không thể uống rượu mà còn uống nhiều như vậy.”
Với bộ dạng say mèm này của hắn đương nhiên cô phải chăm sóc hắn thôi.
Kỷ Tùy chậm rãi buông lỏng tay, cơ thể ngửa ra sau dựa vào mặt tường lạnh lẽo, mượn nó để làm dịu đi cơn khô nóng trong người, cũng cố gắng chống đỡ thân mình càng lúc càng thêm vô lực này.