[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 240. Phiên ngoại Kỷ Tùy (1) – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 240. Phiên ngoại Kỷ Tùy (1)

Edit: Mực
===============

Vào ngày Tết thiếu nhi, trường học của Cù Tư Tiêu có tổ chức một hoạt động cho học sinh, phụ huynh của các bé cũng được mời tham gia.

Ông nội và ông bà ngoại của Cù Tư Tiêu đã lớn tuổi nên không thể đến, vì không để cho bé cảm thấy cô đơn khi ở trước mặt các bạn nhỏ khác, nên Thi Vũ liền nhờ Kỷ Tùy và Triệu Ngu tới cổ vũ cho con trai.

Do trường học mang tính chất đặc thù, cuộc thi cũng không tổ chức quá chuyên nghiệp và nghiêm túc như các trường bình thường, Cù Tư Tiêu học ở lớp câm điếc, nên bé không có duyên với các tiết mục hát hò, sau khi biểu diễn xong một bài múa đơn giản dưới sự dẫn dắt của giáo viên, các bạn nhỏ dần dần tản ra, tự tập hợp chơi các trò chơi cùng nhau.

Triệu Ngu và Kỷ Tùy bị Cù Tư Tiêu lôi kéo đi giúp thằng bé thi kéo co, đứng ở phía đối diện đều là các mẹ và các bé, khiến cho người đàn ông cao lớn như Kỷ Tùy rất lúng túng, nên hắn chỉ yên lặng nép sang một bên đứng nhìn.

Cuộc thi diễn ra được vài vòng, lấy thắng lợi áp đảo nghiêng về bên Cù Tư Tiêu để chấm dứt, nhưng mà các bạn nhỏ phía đối diện thì không vui rồi, mấy bé lại bắt đầu chơi một trò chơi mới, và Triệu Ngu lại bị tên nhóc Cù Tư Tiêu kéo đi chơi với mấy nhóc đáng yêu kia.

Khi Thi Vũ xách theo nước khoáng quay lại, trùng hợp nhìn thấy Kỷ Tùy giơ tay lên lau mắt, cô có hơi bất ngờ một chút, lúc đến trước mặt nhìn kỹ mới phát hiện hai mắt hắn đỏ hoe: “Cậu…… có chuyện gì vậy?”

Kỷ Tùy cũng sửng sốt, vội cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của cô: “Chỉ là bị bụi bay vào mắt.”

Thi Vũ đưa mắt nhìn đám cát bụi bay lên từ sân bóng, hỏi: “Muốn đi phòng y tế nhìn thử không?”

“Không cần đâu, một lát sẽ hết ngay thôi.” Kỷ Tùy nhận nước khoáng ngửa đầu uống một ngụm, dừng một chút lại nói, “Đừng nói cho Triệu Ngu biết, kẻo cô ấy lo lắng.”

“Chao ôi? Thật là ghen tị quá đi!” Thi Vũ nhìn theo tầm mắt hắn, bắt gặp Triệu Ngu đang che mắt bị các bạn nhỏ cùng phụ huynh vây quanh ở giữa chơi bịt mắt bắt dê, nhìn qua rất vui vẻ.

“Cô ấy chắc chắn rất thích trẻ con, cậu nói xem hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, cứ xem như không làm hôn lễ, thì không nhẽ cũng không nghĩ đến việc sinh một đứa bé sao?”

(Nhói lòng thật đó, sao chưa từng nghĩ tới chứ…chỉ là không cách nào làm được mà thôi)

Chai nước khoáng trong tay đột nhiên bị biến dạng, Kỷ Tùy không trả lời, hắn vẫn chỉ nhìn người con gái đang chơi vui vẻ ở đằng xa.

Sau khi hoạt động kết thúc, Thi Vũ mời hai người đi ăn tối, trên bàn có rượu, Triệu Ngu không động đến nó, nhưng Kỷ Tùy lại yên lặng uống rất nhiều, tới mức lúc ra về bước chân đã hơi xiêu vẹo.

Triệu Ngu lái xe đưa Kỷ Tùy về nhà, anh còn chưa say đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng suốt đường đi cũng không mở miệng nói câu nào, rõ ràng tâm trạng anh ấy đang rất tệ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.