Edit: Assy
============
Có đôi khi Lăng Kiến Vi cũng sẽ suy nghĩ, liệu có phải kiếp trước mình nợ Triệu Ngu hay không? Nếu không sao kiếp này lại thua trong tay cô như thế?
Từ lúc 17 tuổi ngây thơ không biết gì, cho tới bây giờ đã có thể chín cAnh lựa chọn, giữa đó còn trải qua bao nhiêu khổ sở như vậy, trong lòng trong mắt vẫn là cô không đổi.
Rõ ràng chính mình từ nhỏ cũng là được nâng niu nuôi lớn, rõ ràng cũng rất kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với cô lại không hiểu sao hèn mọn vô cùng.
Giống như lúc này, chỉ nghe thấy cô nói một câu như vậy, anh cũng có thể vui mừng tới nở hoa trong lòng. Chỉ một câu như vậy anh đã cảm thấy đủ.
Nhìn anh cười cười ngây ngô, Triệu Ngu nói: “Vui như vậy cơ à?”
Anh liều mạng gật đầu, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không che dấu được.
“Ngốc.” Thì thầm một câu, cô muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn, ai ngờ anh lại trượt tay phải xuông eo cô dùng lực một chút, làm cô càng sát vào hắn.
Trán đã cọ tới môi hắn, cô hơi ngửa đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
Kỳ thật cô biết anh muốn làm gì, ánh mắt trần trụi của anh đã làm lộ tất cả.
“Còn chưa hôn đủ.” Khóe môi anh vẫn luôn nhếch lên, trong mắt mang ý cười, lại mang chút tình dục, “Muốn hôn một lần nữa.”
Lần này anh thông suốt rồi, không hỏi cô có thể hay không, cũng không thận trọng thăm dò, trực tiếp cúi đầu phủ môi lên, chỉ là động tác liếm mút vẫn thực ôn nhu, dường như vẫn đang chú ý tới phản ứng của cô, sợ làm đau cô.
Triệu Ngu phối hợp hôn lại hắn, lại không đoạt vị trí chủ đạo, tuy kỹ thuật hôn của anh không tốt như vậy, cô cũng tùy hắn.
Quấy loạn trong miệng cô mấy vòng, quấn lưỡi cô chơi đùa hồi lâu, một lần nữa anh trở lại hai cánh môi mọng, ngậm nhẹ nhàng liếm láp, cọ xát.
Cảm giác được hô hấp anh nặng hơn, ngực cũng dần dần phập phồng kịch liệt, Triệu Ngu rướn bụng về phía trước, quả nhiên đụng phải một vật cứng nào đó.
Chỉ là đón một nụ hôn mà thôi, vậy mà anh cũng cứng được.
Bị cô cọ như vậy, hô hấp Lăng Kiến Vi càng loạn hơn, mạnh mẽ mút môi cô một chút, lúc này mới buông miệng thở hồng hộc nhìn cô.
Anh không muốn lại không có tiền đồ hỏi cô có thể không, nhưng vẫn cần quan sát phản ứng của cô.
Giờ phút này, cô vì nụ hôn sâu vừa rồi mà khuôn mặt cô đỏ lên, xuân thủy rạng ngời, tràn đầy nét dịu dàng, hiển nhiên là nguyện ý.
Trong lòng bất tri bất giác lại ngọt ngào mấy phần, anh một lần nữa hôn môi cô, vươn đầu lưỡi vào trong chậm rãi dò xét, cuốn lấy lưỡi cô mà mút trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn nổi di chuyển từ khóe môi cô đến cần cổ, vừa mút vừa liếm trên làn da tinh tế.
Cảm giác tê tê dại dại cũng đảo loạn hơi thở Triệu Ngu, khiến cô ngẩng đầu, giữ chặt đầu hắn, chủ động đưa điểm mẫn cảm trước ngực ra ngoài.