Edit: Assy
=============
Khi Lăng Kiến Vi đi vào tiệm cà phê, Triệu Ngu đang ngồi trong quầy bar ôm bản ký hoạ nghiêm túc vẽ thứ gì đó.
Buổi sáng trong tiệm khách rất ít, rất nhiều lần hắn tới đều nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh như vậy của cô, hoặc là đang đọc sách, hoặc là đang nghiên cứu cà phê, thậm chí có khi hắn hoảng hốt cảm thấy đã quay lại cái buổi chiều mới gặp cô.
Cô không phát hiện hắn tới, hắn cũng không lên tiếng quấy rầy, chuẩn bị đến một bên yên lặng ngồi.
Có thể lúc tới gần quầy bar, hắn lại hơi tò mò cô đang làm cái gì, vì thế quay đầu nhìn thoáng qua.
Vừa liếc mắt, ý cười nhàn nhạt trên mặt hắn hầu như biến mất lập tức.
Cô đang phác họa Tiết Trạm.
Vẽ cẩn thận như vậy, chăm chú như vậy, còn không cần vật mẫu cũng có thể miêu tả gương mặt hình dáng sinh động như thật, chứng tỏ dáng vẻ người đàn ông kia đã sớm khắc sâu trong lòng cô.
Giờ phút này, Lăng Kiến Vi có thể chắc chắn, hắn đang ghen ghét, vô cùng ghen ghét.
“Lăng đại ca anh đã đến rồi.” Người pha chế ca phê trẻ tuổi từ phía sau tiến vào, nhìn thấy Lăng Kiến Vi liền nhiệt tình chào hỏi.
Triệu Ngu nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn: “Không cần đi làm à?”
“Tạm thời không có việc gì làm, ra ngoài một chút.”
“Vậy anh chờ em một chút, em sắp xong rồi.” Từ tốn nói một câu như vậy xong, cô lại cúi đầu nghiêm túc vẽ tiếp, dáng vẻ không để ý tới chuyện bên ngoài.
Cô cũng chưa phát hiện tâm tình hắn không tốt, trong mắt cô cũng chỉ có bức vẽ Tiết Trạm kia.
Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn khó tránh khỏi lại sa sút thêm mấy phần, nhưng nghĩ lại, vẫn là hắn luôn quấn lấy cô, dựa vào cái gì người ta phải quan tâm tới tâm tình của hắn?
Cười tự giễu, Lăng Kiến Vi xoay người, đi đến chỗ hắn thường ngồi bên cửa sổ, tiếp tục lẳng lặng nhìn cô.
Thêm nét bút cuối cùng, Triệu Ngu gỡ giấy vẽ xuống, xoay xoay nhìn mấy lần, vẫn cảm thấy không vừa lòng lắm.
Cô nửa chừng học mỹ thuật, dù có học cấp tốc, tiêu chuẩn vẫn không thể so được với sinh viên mỹ thuật chân chính, nhưng Tiết Trạm một hai bắt cô phải vẽ cho hắn, cô cũng không còn cách nào.
Nghĩ đến đêm đó hắn ở trên giường đè cô làm hai lần, hổn hển bên tai cô đòi quà sinh nhật, cô lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Một người đàn ông thành thục ổn trọng như vậy cũng sẽ có lúc hẹp hòi như thế, không chỉ vẫn nhớ kỹ cô vẽ tặng cho Tiết Tử Ngang, từng đưa quần áo, còn nghiêm trang tìm cớ đòi cô làm như vậy.
Ghen với chính cháu trai mình, lúc nói Tiết Tử Ngang tỉ mỉ treo bức tranh cô vẽ ở văn phòng, ngữ khí còn chua lòm.
Tầm mắt đúng lúc chạm cùng Lăng Kiến Vi, nhận thấy được sắc mặt của hắn không đẹp lắm, cô thu liễm nụ cười đi tới ngồi đối diện hắn: “Sao vậy? Công việc không thuận lợi à?”