Edit: Mực
==============
Lần này trở về không phải là vào cuối tuần, trường học không cho nghỉ, cha mẹ nuôi vốn dĩ chuẩn bị đóng cửa hàng để chuyên tâm ở cùng bọn họ, nhưng Triệu Ngu và Tiết Trạm cảm thấy dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, liền nói hai vị trưởng bối cứ mở cửa buôn bán như thường, bọn họ sẽ đến tiệm giúp đỡ, cũng coi như là thể nghiệm sinh hoạt khác một phen.
Bất quá loại sinh hoạt này, kỳ thật cũng chỉ là đối với Tiết đại thiếu gia người từ nhỏ mười ngón tay không dính nước mùa xuân mà nói mới thật là một trải nghiệm khác biệt.
(Mười ngón không dính dương xuân thủy: \”Dương xuân thủy\” là nước tháng ba, mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần đụng tay vào nước để làm việc, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.)
\”Lúc em còn rất nhỏ, mẹ em ở chợ bán thức ăn bày quán bán đồ ăn, em sẽ thường xuyên phụ bà đẩy xe chở hàng, giúp bà xem sạp, có đôi khi còn làm bài tập ngay tại đó.”
Qua thời gian dùng cơm trưa, trong tiệm đã vắng khách, Triệu Ngu bình thản kể lại những chuyện từng trải qua lúc còn nhỏ cho hắn nghe: “Sau này khi lớn lên một chút, mẹ em thuê một cửa hàng, em lại thường xuyên giúp bà trông nom, khi đó bài tập ở nhà cơ bản đều được hoàn thành ở trong tiệm, loại chuyện trông tiệm bán hàng này, em rất rành.”
Nói đến đây, cô còn rất đắc ý: “Lúc nhỏ em học toán siêu tốt, mỗi lần đều đạt điểm cao nhất, em nghĩ chắc là do em đã giúp mẹ tính tiền từ nhỏ.”
Tiết Trạm dừng lau bàn yên lặng nhìn cô, trong mắt lộ ra chút vui vẻ, lại thêm vài phần thương tiếc.
Triệu Ngu không nhịn được cười nói: “Biểu tình này là sao đây? Em mới không phải muốn anh thương hại em đâu.”
Những chuyện đã qua, cô cũng từng kể với Tiết Tử Ngang, bất quá khi đó là vì muốn tranh thủ lòng đồng tình của hắn. Nhớ lại những mưu toan tính toán lúc trước, cô không khỏi hoảng hốt một trận.
“Anh không phải đang thương hại em.” Tiết trạm nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy em rất mạnh mẽ, nhiều điều em biết, thì anh lại không biết gì hết.”
“Người có thể làm chủ tịch, quả nhiên rất am hiểu nghệ thuật nói chuyện.” Tâm trạng Triệu Ngu đang tốt, khó có khi trêu chọc hắn vài câu, đặc biệt vừa thấy cái hình tượng hắn mặc âu phục giày da nhưng lại xắn tay áo lau bàn, cô càng nhịn không được mà cười ra tiếng: “Lần sau trở về, đừng mặc vest nữa.”
Hơn nữa lại còn là bộ âu phục đắt như vậy, trông càng không hợp với hoàn cảnh nơi đây, quán ăn nhỏ này không chứa nổi Đại Phật như hắn.
“Được.” Cúi đầu nhìn bộ dáng của chính mình, Tiết trạm cũng có chút buồn cười.
Trước khi về đây không nghĩ đến sẽ tới giúp đỡ trong quán, bằng không khẳng định hắn sẽ thay một bộ quần áo khác, với bộ dạng này của hắn, vừa rồi khi đưa cơm cho khách còn bị mấy đứa học sinh dùng ánh mắt khác thường đánh giá hồi lâu, nhỏ giọng cười nhạo bảo hắn đang mặc hàng nhái.