Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
===========
Ngoài những đồng nghiệp quen ở Hoa Xán, hiện giờ bạn bè mà Triệu Ngu còn liên hệ cũng cũng chỉ có hai người bạn cùng phòng thời đại học.
Năm đó mẹ xảy ra chuyện, cô chỉ làm tang lễ đơn giản, không thông báo tới bất kỳ ai, sau khi đi Mỹ lại cắt đứt liên hệ với bạn bè, thời gian đã qua lâu rồi, tình cảm tất nhiên cũng phai nhạt.
Khi Đoạn Tiêu Hàm và Trần Thần tới quán cà phê tìm cô, cô cũng ý thức được vấn đề này. Hơn bốn năm không gặp, ngay cả số lần nói chuyện phiếm trên mạng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù cho tình cảm lúc trước có tốt thế nào thì hiện giờ cũng không còn được như trước.
“Tiền thuê ở đường này hẳn là rất đắt? Cậu thật đúng là quá giàu……” Vui vẻ nói đến đoạn này, Đoạn Tiêu Hàm như đột nhiên ý thức được cái gì, cô cầm ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm, tự nhiên chuyển đề tài, “Uống ngon hơn những cửa hàng khác, tay nghề pha chế của cậu cũng không tồi nha.”
Triệu Ngu cười: “Người ta kinh nghiệm phong phú mà.”
Cô biết Đoạn Tiêu Hàm muốn nói cái gì. Nếu là trước đây, người bạn cùng phòng tính tình hoạt bát này chắc chắn sẽ không lựa lời mà hỏi, “Cậu giàu thế này có phải là được kẻ có tiền bao dưỡng không”, kiểu đùa vui này trong mối quan hệ cực kỳ thân thiết giữa các cô cũng không cấm kỵ.
Nhưng hiện tại, có mấy câu đùa không thể dễ dàng nói ra được nữa. Bởi vì với gia cảnh của Triệu Ngu, quả thật không thể nào mở được một quán cà phê như vậy, mà lúc trước cô cũng từng nói, cô ở nước Mỹ chỉ làm công việc với đãi ngộ bình thường mà thôi.
Tống Huyền nói, sau khi việc cô và Trang Diệp chia tay bốn năm trước truyền ra, một người bạn cùng phòng khác là Ngô Ưu còn từng tới nhà kia làm ầm ĩ, vốn là muốn đòi công đạo cho cô, kết quả lại bị Trang Diệc Tình nói, cô mới là kẻ phản bội.
Tống Huyền còn nói, Đoạn Tiêu Hàm và Trần Thần đều không tin cô là loại người này. Cô cũng tin tưởng các cô khi đó là thật sự tin tưởng mình, nhưng tới khi biết sau khi tốt nghiệp cô lại ra nước ngoài, chắc hẳn trong lòng các cô cũng có kết luận mới, rốt cuộc khi đó nếu chỉ dựa vào bản thân cô thì không thể nào đi Mỹ được.
Cho nên, giờ trong lòng các cô, mình là loại người như vậy sao? Có bạn trai giàu có đẹp trai còn không biết đủ, sau khi ngoại tình bị bắt gian trên giường lại trèo cành cao tới Mỹ? Hiện giờ có thể mở một cửa hàng như vậy cũng là dựa vào đàn ông?
Nhưng đây cũng đúng là sự thật.
Nhìn hai người bạn cùng phòng ngồi đối diện, Triệu Ngu lơ đãng xuất thần một lát, lại đột nhiên mỉm cười, cô cầm ly cà phê trước mặt lên chậm rãi uống một ngụm.
Hà tất phải để ý tới cái nhìn của người khác? Giống như Thương Lục đã nói, hiện giờ cô chỉ cần sống cuộc sống của mình vui vẻ là đủ, những cái khác không cần để ý.
Ít nhất bốn năm trước các cô đã từng tin tưởng cô, hiện tại cũng vẫn nguyện ý coi cô là bạn, những điều này đã đủ làm cô rất cảm kích rồi.