Edit: Assy
Beta: Sa
===============
Mùa mưa ở Đông Hải dài đằng đẵng, một năm thì gần như đến nửa năm là mưa.
Thật ra trước cái ngày mưa ác mộng năm đó, Triệu Ngu cũng không chán ghét trời mưa đến vậy, thậm chí có khi còn cảm thấy mưa lãng mạn, vì ngày bắt đầu giữa cô và Trang Diệp cũng là một ngày mưa.
Đáng tiếc về sau này, bầu trời xám xịt chỉ còn khiến cho người ta có cảm giác ngạt thở, những giọt mưa không ngừng rơi lên cửa sổ như đang gõ lên trái tim cô, khiến người ta khó có thể bình tĩnh.
“Hay là tới ngồi một lát?” Cuối cùng cũng kết thúc họp hội nghị video, Thương Lục bưng ly cà phê cô pha cho anh lên uống một ngụm, đưa mắt nhìn bóng lưng của cô.
Triệu Ngu xoay người: “Anh xong rồi?”
Anh gật đầu, trên mặt khó giấu nổi mệt mỏi. Từ lúc tiếp nhận công ty tới nay, đủ loại vấn đề quan trọng cần giải quyết không ngừng, sau đó lại lên kế hoạch thu mua Lan Tỉ, công việc của anh càng ngày càng bận rộn, ngay cả lúc tới chỗ của cô cũng không thể không làm việc từ xa.
Triệu Ngu tìm thuốc mỡ trong hòm thuốc, tự nhiên ngồi xổm xuống trước mặt anh kéo ống quần lên, hai bàn tay xoa đều thuốc mỡ từ từ mát xa cho Thương Lục: “Đau không?”
Đã sớm là bệnh cũ không chữa khỏi, tất nhiên là đau rồi, chỉ là chút đau đớn này với anh cũng không tính là gì.
“Còn đỡ, không tàn tật là anh đã thỏa mãn lắm rồi.”
Triệu Ngu không nhịn được hỏi: “Nếu như lúc ấy không thể điều trị tốt……”
Cô chưa nói xong, nhưng anh đã hiểu ý cô: “Nếu lúc ấy tàn phế, có khả năng…… anh sẽ trở nên rất đáng sợ.”
Rũ mắt nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc, anh không khỏi giương môi cười: “Em hẳn là hỏi, nếu khi đó không gặp em, anh sẽ biến thành cái dạng gì. Anh nghĩ hẳn là còn khủng khiếp hơn so với cả việc bị què, nếu không có em, anh sống chỉ còn để báo thù.”
Cô dừng một chút, lại tiếp tục kiên nhẫn mát xa cho anh.
Thương Lục nhìn cô một lúc lâu, bỗng mở miệng: “Có phải em cảm thấy có lỗi với anh không?”
Triệu Ngu cười tự giễu, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng giống như Tiết Trạm, đều có thể nhìn thấu tâm tư của cô.
Thương Lục kéo cánh tay cô lên để cô ngồi xuống cạnh mình, hỏi: “Mấy ngày nay em đều đang suy nghĩ cái này, phải không?”
Cô không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
Thật ra từ khi cô nhận quán cà phê kia, từ ngày cô chủ động hôn anh, có một số vấn đề cũng nên có đáp án, nhưng cô vẫn cố tình ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình.
Thương Lục nói: “Em biết rõ là những gì anh làm không phải để em cảm kích áy náy, càng không phải muốn em đáp lại.”
Đương nhiên cô biết, nhưng cô cũng biết, sự tình phát triển thành như hiện giờ cũng tuyệt đối không bình thường.