Edit: Assy
Beta: SA
===========
“Mới mấy tháng không gặp, sao chị lại gầy như vậy?”
Nghe Hạ Nam kêu một cách khoa trương, Triệu Ngu không nhịn được cúi đầu nhìn mình. Cô chưa cân lại nhưng cũng không cảm thấy mình gầy, nhưng hình như ai cũng nói vậy.
Vương Kỷ cũng như có điều suy nghĩ nhìn cô: “Không phải em thất tình nên bị đả kích thành như vậy chứ?”
Triệu Ngu chỉ có thể cười lắc đầu.
Các cô cũng không biết những chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian này, theo như các cô ấy biết, cô là người đáng thương, bị hai chú cháu Tiết gia vứt bỏ, sau khi từ chức vẫn luôn âm thầm trốn tránh chữa vết thương lòng.
“Em nói chị nghe này, đàn ông đều mẹ nó không phải thứ tốt, thương tâm vì bọn họ không đáng đâu.” Tần Ý thở dài vỗ vai cô, ngừng vài giây lại nói tiếp, “Cũng chỉ có Lăng học trưởng là ngoại lệ, may mắn còn có anh ấy ở bên cạnh chị, có thể giúp chị sớm quên hai tên Tiết gia chết tiệt kia.”
Thời gian thực tập của cô ấy đã sớm qua, giờ không còn ở Hoa Xán nữa, nên cũng chẳng kiêng nể gì mà mắng ông chủ cũ, càng nói lại càng hăng, Triệu Ngu nhìn cô ấy như chỉ hận không thể giúp cô một tay xé chú cháu họ Tiết ra, bỗng lại thấy dở khóc dở cười.
Mấy người đang cười đùa, chiếc điện thoại cô đặt trên bàn bỗng rung lên, Vương Kỷ tùy ý liếc một cái, tức khắc trợn to mắt, khó hiểu nhìn cô.
Là điện thoại của Tiết Trạm, trên màn hình hiện rõ tên hắn. Nhưng anh cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nói cho cô ngày mai anh sẽ đi công tác về.
Triệu Ngu vừa ngắt điện thoại đã lại đón nhận ánh mắt khó tin của Vương Kỷ: “Em và lão sếp chị… làm lành rồi?”
“Em và anh ấy…… thật ra…… không có cãi nhau, vẫn luôn như vậy.”
Tần Ý càng trợn tròn mắt: “Vậy…… Vậy chị và học trưởng của em là thế nào? Ngày đó em còn nhìn thấy anh ấy share về một list các món canh rồi lại xóa ngay, em hỏi thì anh rõ ràng nói đang nghiên cứu để nấu cho chị đó.”
“Chỉ là……” Triệu Ngu hoàn toàn không biết phải mở miệng thế nào, bởi vì toàn bộ những sự kiện này đều ở trong trạng thái vô cùng hỗn loạn.
Cô ra đây tụ tập cùng các cô ấy, vốn chỉ để khôi phục lại những xã giao bình thường, để cuộc sống của mình dần đi vào quỹ đạo, không ngờ lại có thể nhắc tới những chuyện khó hiểu đó.
Hơn nữa, cho tới lúc này cô mới phát hiện, ngay cả một người có thể tâm sự cô cũng không có.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi giai đoạn học sinh, cô cũng đều có những người bạn quan hệ không tồi, nhưng những chuyện bốn năm trước đã làm cô tách rời khỏi họ, dù ngẫu nhiên cũng sẽ trò chuyện mấy câu với người cùng nhóm, nửa thật nửa giả nói về tình hình gần đây của mình, nhưng cô lại không có cách nào nói một câu thật lòng với bất cứ ai.
Ngay giờ phút này, khi ba người đang ngồi trò chuyện cùng cô, sau khi các cô đã quyen biết không lâu, tuy tuổi tác khác nhau, kinh nghiệm khác nhau, có thể trò chuyện, có thể quan tâm lẫn nhau, nhưng cô cũng không thể nào tâm sự những chuyện đã qua cho các cô biết, không cần thiết, cũng không có ý nghĩa gì.