Edit: Assy
Beta; Sa
================
Khi Lăng Kiến Vi gọi điện tới, Triệu Ngu vẫn còn đang ngủ nướng.
Đại khái là gần đây công việc bận rộn khiến người quá mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ của cô thật ra còn tốt hơn trước nhiều, lại vừa lúc cuối tuần, nên cũng mặc cho mình lười biếng nằm trên giường.
“Em còn chưa rời giường?” Nghe thanh âm khàn khàn của cô, Lăng Kiến Vi bên kia rõ ràng kinh ngạc, “Hay bị ốm rồi?”
Lúc này Triệu Ngu mới nhìn kỹ đồng hồ, đã hơn 12 giờ trưa, quả thực là hơi quá.
Tới khi mở cửa cho Lăng Kiến Vi, cô thậm chí còn chưa rửa mặt, hình ảnh cũng rất xuề xòa.
Tuy rằng cô đã nói trong điện thoại là không ốm, nhưng anh vẫn đưa tay lên trán cô kiểm tra trước tiên, xác định cô không phát sốt mới giơ hộp giữ ấm trong tay lên: “Chị dâu anh mới nấu canh.”
Anh luôn có đủ loại lý do để tới tìm cô, chỉ tới đưa canh cũng có đến mười mấy loại, Triệu Ngu không từ chối được, chỉ có thể để kệ cho anh tới.
Đợi cô rửa mặt xong đi ra mới phát hiện anh đang trong bếp làm cơm trưa cho cô.
“Không cần, em vừa dậy nên cũng không thấy đói.”
“Ăn một chút, nếu không dạ dày lại không chịu được đâu.” Chỉ với nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, anh chuẩn bị cho cô xong hai món thanh đạm, “Em uống chút canh trước đã, anh sắp xong rồi.”
Súp gà nấm thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng hương vị khá ngon.
Triệu Ngu nghe Lăng Kiến Vi nói, anh trai hắn từng có một thời gian nằm viện, khi đó chị dâu hắn vốn từ nhỏ mười ngón tay không dính nước dương xuân, lại bắt đầu mỗi ngày vì người trong lòng học nấu một loại canh, không ngờ cuối cùng lại thành người có tay nghề nấu ăn tốt nhất nhà bọn họ.
Chỉ là, dù người ta có tay nghề nấu ăn tốt thì cũng có gia đình và sự nghiệp của mình, sao có thể thường xuyên giúp hắn nấu canh như vậy? Cô gần như có thể khẳng định canh sau này đều là do Lăng Kiến Vi tự mình làm, nhưng hắn đã không nói, cô cũng lười so đo.
“Có thể ăn rồi.” Lăng Kiến Vi bưng hai món nóng hầm hập ra đặt lên bàn ăn, lại quay sang xới cho cô non nửa chén cơm, đưa đũa cho cô, “Em cứ ăn thử một chút.”
Triệu Ngu duỗi tay nhận đũa, trong lúc vô tình nhìn vào tay áo anh mới phát hiện, trên cổ tay anh còn có vết đỏ đỏ.
Cảm thấy là bị bỏng, cô bèn bắt lấy tay anh vén tay áo ra, nhìn kỹ thì quả nhiên đúng là bị bỏng.
“Là vì làm canh này sao?”
Lăng Kiến Vi vội vội vàng vàng thu tay lại: “Không phải.”
Anh căn bản không biết nói dối.
Triệu Ngu đứng dậy đi tìm thuốc cho anh, anh lại mau chóng nói: “Đã bôi thuốc rồi, không nghiêm trọng, để qua mấy hôm là ổn thôi.”
Triệu Ngu không để ý, tìm thuốc mỡ trong ngăn tủ đưa cho anh: “Lăng Kiến Vi……”
Anh biết cô muốn nói gì, nhanh chóng ngắt lời: “Anh vui.”