(*) 维谷 – Duy cốc, chỉ nơi ẩn dật cuối cùng, duy nhất.
–
Edit: tuyetvoi_
Beta: SA
==============
Mùa đông đã qua, nhưng tiết trời vẫn lạnh căm như cũ, không phải giờ cao điểm lúc đi làm hay tan tầm thì trên đường cũng chỉ lác đác vài người qua đường, nhưng ai nấy cũng đều bọc kín mít để đối chọi với gió lạnh.
Ngoái đầu nhìn Triệu Ngu trong bộ đồ phong phanh, Kỷ Tuỳ nói: “Tìm một nơi ngồi được không.”
Anh có ý định mời cô lên xe mình nhưng lại sợ không ổn, hơn nữa cô đã đi trước bước ra khỏi cổng toà án, anh chỉ có thể lặng lẽ đuổi theo.
”Được.” Ngước mắt là có thể thấy một quán cà phê phía đối diện, Triệu Ngu cười nói, “Đi uống một ly cà phê đi.”
Đèn hiển thị cho người đi bộ sang đường còn đang màu đỏ, hai người đứng chờ trên giao lộ, nhìn đèn chuyển sang xanh, Kỷ Tuỳ theo theo bản năng định dắt tay cô, bàn tay giơ giữa không trung thì sực nhận ra, hắn lại luống cuống rụt về.
Cô không phát hiện có gì khác thường vẫn lặng lẽ đi theo hai người ở đằng trước, vào tiệm gọi một ly cà phê rồi hỏi hắn, “Anh uống gì?”
Giọng nói bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt cũng không một gợn sóng.
Quán cà phê rất nhỏ, không có phòng riêng, nhưng vào giờ này cũng không có nhiều người, hai người lên tầng, chọn một vị trí ngay sát cửa sổ ngồi xuống. Vốn dĩ anh là người chủ động đề nghị nói chuyện với cô, nhưng đến khi thật sự đối mặt với nhau rồi, anh lại bỗng không biết phải mở miệng thế nào, vẫn là Triệu Ngu lên tiếng trước, “Anh đang làm việc ở câu lạc bộ bắn súng kia à?”
“Ừ, anh có người quen ở đó, ông chủ bọn họ ngỏ lời mời nên anh đến.”
Mấy chuyện này là Lăng Kiến Vi nói cho Triệu Ngu.
Tuy rằng đến cuối cùng Trang Chấn vẫn không phải ăn cơm lao tù, nhưng toàn bộ gia nghiệp nhà họ Trang đều đã sụp đổ, Trang Chấn và Ông Nhược Hoa thành ra hai bàn tay trắng. Đồng dạng hai bàn tay trắng còn có cả Trang Diệp và Kỷ Tuỳ đều tự tìm công việc khác, mỗi tháng sẽ gửi tiền phụng dưỡng cho hai ông bà Trang.
Tiết Trạm và Thương Lục từng đề cập, để Trang Diệp và Kỷ Tuỳ quay lại Lan Tỉ quản lý công ty, việc này không phải xuất phát từ lòng thương hại hay sự đồng tình, mà chỉ bởi vì hai người bọn họ đã quen thuộc với Lan Tỉ, có điều cả hai đều từ chối.
”Anh nói vấn đề của Trang Diệp là chỉ anh ấy không đi khám bác sĩ tâm lý?”
Kỷ Tuỳ gật đầu, cũng không ngạc nhiên khi cô biết.
Triệu Ngu nhìn đường phố quạnh quẽ ngoài khung cửa sổ, im lặng hồi lâu rồi chợt cười tự giễu, “Kể cả em có khuyên anh ấy thì anh ấy cũng chưa chắc sẽ nghe, vả lại, cũng chưa chắc đã hữu dụng.”
Nếu bác sĩ tâm lý thật sự hữu dụng thì cô đã sớm đi khám. Bốn năm trước Thương Lục đã tìm giúp cô, nhưng rất nhiều vấn đề, dù có là bác sĩ cũng không thể giải quyết được.
“Anh biết.” Kỷ Tuỳ cuộn chặt nắm tay dưới bàn, “Anh chỉ thấy lo cho cậu ấy, suốt mấy năm nay, cậu ấy chưa có lúc nào được yên ổn.”