[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 217. Kết thúc – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 217. Kết thúc

Edit: Assy
Beta: Sa
==============

Khi Triệu Ngu tỉnh lại trên giường, trời đã sáng, duỗi tay sờ di động, màn hình đen thui, lúc này cô mới nghĩ ra chắc là do hết pin nên bị tắt máy, đến cả chuông báo cũng không thấy kêu.

Rời giường xem xét, quả nhiên cha mẹ nuôi đều không ở nhà, hẳn là đã đi tới cửa tiệm.

Hiện giờ bọn họ cũng không có gánh nặng sinh hoạt gì, lại thêm số tiền Triệu Ngu đưa lúc trước nên cũng không cần vất vả mưu sinh. Nhưng nếu không làm gì, ngày qua ngày sẽ càng thấy khổ sở hơn, tiếp tục mở tiệm cũng coi như để cuộc sống thêm phong phú.

Triệu Ngu cũng không muốn để bản thân rảnh rỗi, rửa mặt xong bèn quyết định tới cửa tiệm giúp đỡ, chờ lúc xuống tầng cô mới phát hiện, xe của Hứa Thừa Ngôn vẫn còn ở bên ngoài chung cư.

Tối qua hắn đưa cô về, cô đã cho hắn địa chỉ khách sạn, cũng không biết hắn đã đi hay vừa tới đây từ sáng sớm.

Triệu Ngu không cố ý tới xem tình hình trong xe, chỉ lúc đi ngang qua thì liếc mắt nhìn qua kính chắn gió một cái, thấy hắn không động đậy gục đầu lên tay lái, hẳn là đã ngủ rồi.

Những gì muốn nói tối qua đều đã nói, cô cũng không còn gì muốn nói với hắn nữa, nên không để ý tới hắn, đi ra ngoài đường bắt taxi.

Chờ một lát không thấy có xe trống, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt xe công nghệ, sau lưng lại truyền đến một tiếng còi, quay đầu nhìn lại, Hứa Thừa Ngôn đã đánh xe lại đây.

Cô nhàn nhạt liếc hắn một cái, mặt không biểu tình quay đầu tiếp tục chờ xe, hắn chỉ có thể xuống xe đi tới: \”Tôi đưa em đi.\”

Triệu Ngu không muốn để ý, phía sau lại có tiếng còi vang lên, xe Hứa Thừa Ngôn đã chặn đầu một xe khác, thấy hắn không chịu trở về, cô chỉ có thể theo hắn lên xe.

Cúi người giúp cô thắt chặt dây an toàn, hắn khởi động xe, hỏi: \”Tới tiệm à?\”

\”Ừ.\”

Sau đó lại là một đường chẳng ai nói gì với ai, cũng không biết hắn không biết đường hay cố ý, mà lượn thành một đường vòng lớn, rốt cuộc Triệu Ngu không nhịn được mở miệng: \”Đi thẳng hai ngã tư thì rẽ phải.\”

Vừa lúc đèn báo hiệu rẽ trái sáng lên, hắn thuận thế đánh lái, nói: \”Buổi chiều tôi sẽ về.\”

Không hiểu sao, Triệu Ngu hiểu ý hắn —— trước khi về, hắn muốn ở cùng cô thêm một lát.

Nhìn đôi mắt thâm quầng của Hứa Thừa Ngôn, cô hỏi: \”Cả đêm qua anh ở dưới lầu?\”

\”Ừ.\” Dù sao tối qua hắn cũng đã dỡ bỏ mọi kiêu ngạo và tự tôn vốn có, hiện tại cũng chẳng còn gì phải cố kỵ, bèn nói thẳng, \”Tôi đợi em.\”

Triệu Ngu khẽ mấp máy môi, nhưng cũng không biết nên nói gì nữa.

Hắn dừng đèn đỏ ở ngã tư, cũng không quay đầu nhìn cô, chỉ tự mình nói: \”Lúc trước tôi thật sự đã chuẩn bị đi tự thú, tiếc là…… Anh đã tìm người chăm sóc cho bà Thôi Lam, còn nhớ em gái anh không? Con bé vẫn luôn làm từ thiện, mấy ngày trước anh có theo nó đi tham dự mấy lần, cảm giác khá tốt, chắc tôi cũng chuẩn bị thành lập một quỹ từ thiện……\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.