[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 216. Xa xôi không thể với tới – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 216. Xa xôi không thể với tới

Edit: Assy
Beta: Sa
================

Trường cấp 2 Ngô Thành là trường nổi tiếng nhất trong thành phố, phải mất gần hai năm mới xây dựng xong toàn trường, các cửa hàng xung quanh cũng được xây dựng lại, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy con đường ngoài khuôn viên trường học cực kỳ rộng rãi sạch sẽ.

Đến lúc tan học, các cửa hàng bên ngoài liền náo nhiệt hẳn lên, học sinh không có tiết tự học buổi tối ồn ã trở về nhà, học sinh ngoại trú có tiết tự học thì đi thành tốp 5 tốp 3 tới các quán nhỏ ăn cơm.

Cửa sổ xe bên ghế phụ chỉ kéo ra một khe hở nhỏ, nhưng mùi cơm thơm nồng vẫn bay vào, xem ra hương vị quán ăn bên cạnh này quả thật không tồi, cũng khó trách bọn học sinh đều thích vào như vậy.

Mùa đông trời tối sớm, quán ăn đã mở đèn, nhìn vào trong xuyên qua cửa kính bên trái có thể thấy rõ thân hình mảnh khảnh đứng trong quầy thu ngân.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà Hứa Thừa Ngôn cảm thấy dường như cô lại gầy đi thêm nữa.

Quầy thu ngân được đặt ngay ở cửa, học sinh ăn xong khi rời đi đều sẽ tự giác tính tiền, rất nhiều người đều cầm di động dùng mã QR trả, có một số lại dùng tiền mặt nên cần cô trả lại tiền thừa.

Tay trái của cô hẳn còn chưa khỏi hẳn, vẫn chưa dùng được nhiều sức, ngay cả lấy tiền lẻ cũng phải dựa vào tay phải cho nên động tác hơi chậm, nhưng trên mặt cô vẫn luôn mỉm cười, đám học sinh cũng không so đo với cô, có mấy nam sinh dường như còn đứng lại nói thêm với cô mấy câu.

“Từ khi nào trong tiệm này lại có thu ngân xinh đẹp thế nhỉ?”

“Cậu thôi đi, thấy cô ấy còn lớn hơn cậu cả mấy tuổi mà cũng nhớ thương à?”

“Ai nhớ thương? Tôi tò mò thôi, xinh đẹp như vậy sao lại chạy tới chỗ này làm công cho người ta nhỉ?”

“Cậu không thấy tay cô ấy có vấn đề à? Người tàn tật đương nhiên chỉ có thể tới chỗ này làm công rồi.”

Nghe mấy học sinh bàn luận sôi nổi, ánh mắt Hứa Thừa Ngôn lại lần nữa rơi lên tay trái Triệu Ngu.

Khoảng cách cũng không xa, ánh đèn bên trong rất sáng, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc băng đen quấn cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo khoác của cô, hẳn là dùng để che lại vết thương đáng sợ kia.

Trên vai cô cũng có vết thương dữ tợn như vậy, không biết giờ đã hồi phục thế nào rồi.

Từ buổi chiều đến tận giờ, hắn đã ngồi trong xe suốt ba tiếng, cô vẫn luôn ở trong tiệm không ra, cũng chưa phát hiện ra xe của hắn, mà hắn, cũng không có dũng khí để đi vào.

Hắn còn nhớ rõ, khi sáng nay vội vàng lấy chuyện công làm cớ đi tìm Tiết Trạm, Tiết Trạm có nói một câu: “Cô ấy không muốn gặp anh.”

Ngụy trang của hắn bị vạch trần không chút khách khí, trước giờ hắn còn chưa từng chật vật đến vậy trước mặt Tiết Trạm.

Sự kiêu ngạo của hắn nói với hắn, hẳn là nên cười lạnh với Tiết Trạm, khinh thường đáp trả một câu “Anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi không phải vì cô ta”, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn bỏ xuống tất cả tự tôn cùng kiêu ngạo để hỏi Tiết Trạm: “Cô ấy ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.