[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 215. Tịch liêu – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 215. Tịch liêu

Edit: Assy
Beta: SA
===============

Ánh đèn dìu dịu từ trần nhà buông xuống, chiếu lên gương mặt giận dữ của người đàn ông, không những không ái muội, mà còn mang thêm vài phần nguy hiểm.

Nhìn người phụ nữ vừa đẩy cửa vào nâng ly rượu muốn dựa vào người Hứa Thừa Ngôn, Lư Bân nhanh chóng đưa tay ngăn cản, liếc mắt ra hiệu với cô ta.

Người phụ nữ cũng đã quen thuộc với đám đàn ông, tuy rằng nhất thời vụng về, không thấy được tâm tình vị khách quý mà từ diện mạo tới khí chất đều cực phẩm kia đang không tốt, nhưng thư ký của người ta đã ra hiệu, cũng đủ để cô ta tránh ra.

Thấy cô gái kia đi thẳng tới bên người Tào tổng đối diện, nói cười tự nhiên tiếp rượu nói chuyện phiếm, Lư Bân lại quay đầu sang nhìn Hứa Thừa Ngôn, thầm nghĩ không biết có nên chủ động mở miệng hỏi hắn có trở về bây giờ không.

Vị sếp này của hắn ngày thường tới các CLB nói chuyện công việc không thích bị đám phụ nữ vây quanh, đặc biệt gần đây cảm xúc lại cực kỳ không thích hợp, nếu cô gái lúc nãy không thức thời mà cứ tiến lên, hắn thậm chí còn hoài nghi ông chủ  nhà mình sẽ vứt bỏ phong độ quý ông mà vứt ly chạy lấy người.

“Hứa tổng đang cấm dục đấy à?” Tào tổng đối diện vừa hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, vừa không kiêng nể gì cười lớn trêu chọc, “Cần gì phải thế, không cần thiết đâu, đây cũng không phải hạng dung chi tục phấn bình thường, Hứa tổng có thể yên tâm. Nào nào nào, hai người các cô đi tiếp Hứa tổng đi.”

Lư Bân khẽ nhíu mày, nhừn vẫn mỉm cười nhìn về phía Tào tổng đối diện.

Hắn thừa nhận ngoại hình mấy cô gái này không tồi, nhưng ánh mắt và phẩm vị của sếp hắn cũng không phải người bình thường có thể so sánh, trước nay chưa bao giờ chạm vào loại gái tiếp rượu này. Hơn nữa cái kiểu chơi gái tại chỗ ngày, ngay cả hắn nhìn cũng thấy thấp kém cay mắt, càng miễn bàn tới Hứa Thừa Ngôn vốn cao ngạo từ trước đến giờ.

Huống hồ, theo hắn được biết, bên người sếp quả thực đã có một thời gian rất dài không có người phụ nữ nào, hai chữ “cấm dục” của Tào tổng nói kể ra cũng đúng.

Quả nhiên, không đợi hai cô gái kia tới gần, Hứa Thừa Ngôn đã đứng dậy khỏi sofa, khoa trương xoa thái dương, cười nói: “Đêm nay không thắng được rượu rồi, tôi thật sự thấy đau đầu, xin lỗi Tào tổng, chắc tôi phải tới bệnh viện thôi.”

Lư Bân đương nhiên biết vài chén không thể làm Hứa Thừa Ngôn say thật, nói như vậy cũng coi như đã cấp đủ thể diện cho Tào tổng, vừa không đắc tội với người, cũng khiến người ta không thể giữ lại.

Vì thế hắn vội vàng đứng dậy đỡ Hứa Thừa Ngôn, phối hợp hỏi “Hứa tổng có phải ngộ độc cồn rồi không”, sau đó nhanh chóng đỡ người rời đi.

Tào tổng tất nhiên không ngăn cản, nhưng hai người mới vừa đi đến cửa, đã nghe thấy một tiếng ly vỡ chói tai, cùng với tiếng đàn ông tức giận không thể kìm nén chửi: “Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ?”

Hứa Thừa Ngôn dừng một chút, quay đầu nhìn lại, Lư Bân cũng quay đầu theo, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô gái quỳ trước mặt Tào tổng bị chai rượu đập xuống  đầu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.