[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 214. Từ biệt – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 214. Từ biệt

Edit: Assy
Beta: SA
================

Kỳ thật không phải Triệu Ngu gọi Tiết Trạm đi cùng cô về Ngô Thành.

Chỉ là đêm trở về từ bệnh viện, cô đột nhiên muốn đi xem cha mẹ nuôi, vừa vặn lúc trước Tiết Trạm gọi điện thoại đã cho cô thêm dũng khí.

Hắn nói nếu cô không muốn trở về một mình có thể gọi điện cho hắn, vì thế cô đã gọi theo bản năng, nhưng nghe được tiếng \”tút tút\” từ đầu bên kia, cô lại vội vàng ngắt máy.

Rất nhiều chuyện cần cô một mình tự đối mặt, lần trước trước mặt cha mẹ nuôi,  cô đã chịu đựng được một bước khó khăn nhất, giờ có gì mà cô không thể một mình đối mặt nữa?

Tiết Trạm vẫn không gọi lại, cô cho rằng cô ngắt máy lúc bên kia vẫn chưa nhận được cuộc gọi, kết quả mới sáng sớm hôm sau, hắn đã lại xuất hiện trước cửa chung cư nhà cô.

Hắn đã thấy được cuộc gọi mới chỉ vài giây kia, cũng đã đoán được cô muốn làm cái gì.

Hắn nói: \”Tôi đi cùng em.\”

Triệu Ngu đứng ở cửa ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.

Thương Lục và Lăng Kiến Vi đều biết cô phải trở về, Lăng Kiến Vi thậm chí đã chuẩn bị lái xe đưa cô đi Ngô Thành, nhưng dù sao Tiết Trạm và cha mẹ nuôi cũng quen thuộc hơn, bọn họ cũng không tiện nói gì thêm.

Dọc đường đi Triệu Ngu đều nghĩ, nhìn thấy bọn họ, có phải lại cần nhắc lại về  đề tài kia, rồi một lần nữa đối mặt với những đau khổ đó nữa không. 

Nhưng đến khi về tới nhà, tất cả lại không giống như cô đã tưởng tượng.

Tiết Trạm đã gọi điện trước cho cha mẹ nuôi, lúc bọn họ tới vừa mới qua giờ cơm, hai vị trưởng bối đã sớm chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú.

Cũng giống như lần trước hắn cùng cô trở về, ấm áp, náo nhiệt, tự nhiên, bầu không khí hoàn toàn không xấu hổ hay thương tâm chút nào.

Bọn họ ở Ngô Thành 3 ngày, cùng cha mẹ nuôi mua đồ nấu cơm, tản bộ dưới lầu, cùng ở phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, thậm chí còn đi leo núi, không ai nhắc lại chuyện đau đớn đó nữa.

Triệu Ngu cảm giác được, lần này không giống với lần trước ở bệnh viện.

Lần trước là bởi vì sự sống chết của cô ở ngay trước mắt, so với trách móc, cha mẹ nuôi càng lo lắng cho sinh mệnh của cô hơn. Mà lần này, bọn họ là thật sự muốn buông bỏ quá khứ.

Ngô Thành được đặt tên theo cây ngô đồng, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều trồng ngô đồng, chỉ là mùa này, lá cây đã rụng hết, giương mắt nhìn lên chỉ thấy thân cây trơ trụi.

Dưới ánh hoàng hôn, sóng vai cùng Tiết Trạm đi dưới hàng cây ngô đồng, Triệu Ngu hỏi: \”Anh đã sớm biết bọn họ sẽ phản ứng như vậy?\”

\”Ý em là lần nào? Nếu là lần này, anh quả thực đã biết bọn họ sẽ buông bỏ khúc mắc, còn nếu là lần trước, thành thật mà nói, anh cũng không biết nữa.\”

Ngừng trong chốc lát, hắn mới bổ sung: \”Nhưng anh cũng không có cách nào, chỉ có thể đánh cược một phen.\”

\”Anh không sợ sẽ thua sao?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.