Edit: Assy
Beta: Sa
============
Phòng khách trong chung cư vốn đã không rộng rãi giờ còn ngập tràn khói thuốc sặc sụa, Lăng Kiến Vi im ắng hít một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong cổ họng.
Hắn thật sự ghét cái mùi này, nhưng đây đều là Triệu Ngu tạo ra, hắn chỉ có thể cố gắng thích nghi.
Cũng không biết rốt cuộc cô đã hút bao nhiêu điếu, hắn chỉ biết bao thuốc trước mặt cô, bao thuốc duy nhất trong nhà, đã trống rỗng.
“Anh đi mua.” Hắn đứng lên khỏi mặt đất, cầm điện thoại trên sofa định đi ra ngoài.
“Quên đi.” Tắt điếu thuốc cuối cùng trong tay, Triệu Ngu cười tự giễu, “Em đã bảo muốn cai thuốc mà.”
Đôi mắt cô đã sưng đỏ, tóc rối tung vì gió lạnh, lúc này chỉ lười nhác ngồi trên mặt đất dựa vào sofa, dù không còn chật vật như lúc nãy khóc lớn dưới tầng, nhưng nhìn trạng thái vẫn không ổn lắm.
Lăng Kiến Vi ngồi lại lên mặt đất một lần nữa, nói: “Ăn chút gì trước đã.”
Hắn đã gọi đồ ăn cho cô, nhưng đến giờ cô vẫn chưa ăn miếng nào.
“Được.” Cô chống sofa đứng dậy, chậm rãi đi đến bên bàn ăn, mở bữa tối phong phú trong hộp giữ nhiệt ra, nhưng mới nhìn vài lần, lại đột nhiên che miệng chạy vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn khan.
Dạo gần đây cô đều không ăn uống được tốt, nên thỉnh thoảng có loại phản ứng này cũng rất bình thường. Thương Lục đã chuẩn bị cho cô rất nhiều thuốc điều trị dạ dày, nhưng dường như đều không có hiệu quả mấy.
Lăng Kiến Vi theo vào, lo lắng vỗ lưng cho cô: “Để anh đưa em đến bệnh viện.”
Triệu Ngu lắc đầu.
Đây vốn do tâm lý tạo thành, tới bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì.
Dạ dày trống rỗng, căn bản cũng không có gì để nôn. Đợi một lát, cô vẫn ngồi trở lại bàn ăn, chọn mấy thứ thanh đạm miễn cưỡng ăn một chút.
“Lăng Kiến Vi, anh thấy đó, nhìn em hiện giờ có khác gì quỷ đâu, thậm chí ngay cả việc bản thân sống thế nào em cũng không rõ, càng miễn bàn cùng anh…… Cùng bọn anh nói chuyện tình cảm chó má gì.”
Cô cười nhạo, nhún vai với hắn, “Mà đời này em hẳn nên như vậy, em thật sự không có tâm tư dây dưa cùng anh hay bất kỳ ai nữa, bọn anh cứ làm như vậy cũng sẽ không có kết quả đâu.”
“Anh vốn cũng không hy vọng xa vời rằng sẽ có kết quả.” Hắn yên lặng nhìn cô, “Ban đầu, em là bạn gái của Trang Diệp, anh phải gọi em là chị dâu. Sau đó, vất vả lắm mới có chút hy vọng, lại phát hiện em lừa gạt anh, em còn cứ như thế biến mất. Anh tìm kiếm bao lâu mới có thể gặp lại, anh biết, anh chỉ là có thể là công cụ để lợi dụng, hơn nữa lại còn là thứ công cụ không có giá trị nhất, chỉ là……”
Hắn cũng cười tự giễu, “Là công cụ anh cũng nhận, làm gì anh cũng nhận, anh không cần em cho mình lại điều gì, hiện giờ anh cũng chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho em, ở bên em, em cũng không cần cảm thấy đó là gánh nặng, anh cam tâm tình nguyện, anh chỉ xin em…… đừng đẩy anh ra nữa.”