Edit: M
Beta: Sa
=============
Thương Lục còn bận rộn việc công ty, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Triệu Ngu được.
Lúc hắn ở đây, tốt xấu gì Triệu Ngu còn bị hắn lôi kéo xuống dưới tầng tản bộ một chút, ở nhà xem phim hay nói chuyện gì đó, hắn vừa đi làm, cô lại chẳng còn hứng thú với việc gì, cả ngày lười biếng làm ổ trong phòng.
Hôm nay cô đang một mình cuộn trên sofa ngây người thì Thi Vũ gọi điện thoại tới.
Từ sau hôn lễ của Hứa Thừa Ngôn, cô cũng không còn liên lạc với Thi Vũ nữa, sau đó có mấy lần Thi Vũ gửi tin nhắn cho cô, cô chỉ đều trả lời cho có lệ, nhưng lần này nhìn thông báo có cuộc gọi đến, đột nhiên cô có dự cảm có thể là liên quan tới Kỷ Tùy.
Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, Thi Vũ đã hỏi: “Gần đây Kỷ Tùy có xảy ra chuyện gì không?”
Nhất thời Triệu Ngu cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn thuận miệng đáp: “Không có, sao vậy chị?”
“Chị nghe nói cậu ấy định mượn một số tiền lớn từ một người chiến hữu, nói gì mà để trả nợ cho Trang gia, chuyện Trang gia chị cũng biết, nhưng chỉ dựa vào một mình cậu ấy thì chỉ như muối bỏ biển mà thôi.” Thi Vũ thở dài một tiếng, “Mà Kỷ Tùy cũng quá cố chấp, em khuyên nhủ cậu ấy chút đi, có gì thì lượng sức mà làm, còn trẻ mà đã phải gánh trên lưng một món nợ, về sau cậu ấy còn lại gì nữa? Chị lo lắng Kỷ Tùy sẽ vì Trang gia mà không màng tất cả, đến cuối cùng còn kéo cả bản thân xuống nước.”
Triệu Ngu khẽ ậm ừ, Thi Vũ đại khái cũng phát hiện ra cô có vẻ không thích hợp, hỏi: “Em và Kỷ Tùy không sao đấy chứ?”
Thật sự không biết phải trả lời thế nào nữa, Triệu Ngu chỉ có thể cười: “Không sao đau ạ, chỉ là gần đây Trang gia xảy ra chuyện, anh ấy cũng bận quá.”
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, nghe Thi Vũ lảm nhảm về Kỷ Tùy, Triệu Ngu đột nhiên hỏi: “Từ trước tới giờ…… Chị chưa từng hận anh ấy sao?”
Đầu dây bên kia lập tức yên tĩnh, Triệu Ngu cũng ý thức được cô không nên hỏi vấn đề này, đang muốn mở miệng nói xin lỗi, lại nghe thấy Thi Vũ cười một tiếng: “Không đến mức hận, nhưng hồi mới xảy ra chuyện thì thật sự chị có để bụng, nếu không phải vì cứu cậu ấy, chị sẽ không mất chồng, Tiêu Tiêu cũng sẽ không mất cha.”
Cho nên, cha mẹ nuôi chắc chắn cũng để bụng phải không? Nếu không phải bởi vì Đường Hi, bọn họ sẽ không mất đi đứa con gái duy nhất của mình.
Thở dài một tiếng, Thi Vũ nói: “Nhưng để bụng thì có làm được gì? Người cũng đã mất rồi làm sao cũng không thể quay về được nữa, Kỷ Tùy cũng không làm gì sai cả. Chị không trách cậu ấy, nên tự thỏa hiệp với bản thân để không phải sống mệt mỏi như vậy nữa. Huống hồ chị biết, đổi lại là Kỷ Tùy, chắc chắn cũng sẽ không màng tất cả để cứu chồng chị. Còn nếu chồng chị đã dùng tính mạng mình đổi lấy mạng cậu ấy, vậy chắc chắn cũng sẽ không hy vọng chị coi cậu ấy thành kẻ thù. Tiêu Tiêu từ nhỏ đã rất thích chú Kỷ Tùy, chị lại càng không muốn sau khi nó mất cha, lại mất đi cả một người thân yêu thương nó.”