[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 209. Hy vọng – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 209. Hy vọng

Edit: Mây
Beta: Sa
==============

Triệu Ngu cũng không biết cuối cùng Lăng Kiến Vi có rời đi hay không, chẳng qua cô cũng đã đưa ra đáp án, nghĩ lại hắn cũng không cần thiết phải coi giữ dưới tầng nữa.

Ăn cơm trưa xong, dưới sự đề nghị của Thương Lục, cô vẫn đáp ứng cùng nhau đi ra ngoài với hắn, hai người tới dưới tàng lại phát hiện, xe của Lăng Kiến Vi vẫn còn nguyên ở đó.

Từ xa nhìn vào hẳn là hắn đang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ rồi, Triệu Ngu không để ý, nhưng chờ đến khi tới gần mới thấy rõ, sắc mặt của hắn đỏ lên cực kỳ không bình thường.

Thương Lục cũng phát hiện sự khác thường, hắn nhìn qua cô, kéo cửa xe ra thử sờ trán Lăng Kiến Vi, nói: \”Bị sốt rồi.\”

Là do đêm qua hắn cứ ở dưới này? Có lẽ hắn trúng gió do mở cửa sổ xe, cũng có lẽ do suốt đêm cứ ở một chỗ giữa trời gió lạnh, huống hồ trước đó vài ngày hắn vẫn luôn bận rộn chăm sóc cô, căn bản không thể nghỉ ngơi tốt.

Nhìn hắn đã sốt đến tái nhợt, Triệu Ngu nói: \”Anh đưa anh ấy đi bệnh viện đi.\”

Từ trước đến nay cô không hề nghĩ tới, sau khi phục thù xong, cô lại còn sống sót.

Cô cho rằng, tất cả mọi thứ cũng sẽ theo cái chết của cô mà kết thúc.

Nhưng hết lần này đến lần khác, cô lại vẫn còn sống, mọi hối hận, tự trách, áy náy của cô, cũng sẽ đi theo mọi lúc cô còn sống.

Mà cô, lại không biết phải sống thế nào nữa.

\”Hi Hi……\”

Người đàn ông trên ghế sau đã sốt đến mơ hồ, ngủ mê mang, nhưng trong miệng vẫn gọi tên của cô như cũ.

Triệu Ngu quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn.

Từ lúc bắt đầu, hắn đã chính là người vô tội nhất.

Nhưng mà, những người đàn ông bị liên lụy đến cô, có ai là không vô tội?

Bác sĩ nói tình trạng của Lăng Kiến Vi không nghiêm trọng, chủ yếu là do thời gian dài không nghỉ ngơi tốt, sau khi truyền dịch và nghỉ ngơi đủ là sẽ không sao nữa.

Triệu Ngu muốn thông báo cho Lăng Kiến Uyên biết, nhưng nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, thậm chí cô còn không có đủ can đảm để gọi điện thoại, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại qua cho Thương Lục.

Người này, từ lúc 17 tuổi đến 24 tuổi, suốt 7 năm trời, tất cả đều hao phí hết trên một mình cô.

Nếu nói cô biết Trang Diệp là khởi đầu cho bi kịch cuộc đời mình, thì nhẽ quen biết cô lại không phải là tai họa cho Lăng Kiến Vi sao?

\”Hi Hi.\” Hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, bắt lấy tay cô, ánh mắt tan rã nhìn, rồi bỗng nở nụ cười ngây ngốc.

Có lẽ hắn cũng không phân biệt được đây là hiện thực hay vẫn còn trong mơ nữa.

Triệu Ngu muốn thu tay lại, nhưng rút mấy lần đều không được, cũng không tự chủ được nắm chặt lại tay hắn.

Không bao lâu sau hắn lại ngủ thiếp đi, tay phải của cô vẫn bị hắn nắm như cũ, Triệu Ngu cố hết sức vươn tay trái sờ lên trán hắn, hình như đã không còn nóng nhiều nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.