Edit: Mực
Beta: Sa
=============
Từ sáng sớm bầu trời đã âm u, trên quảng trường cạnh khu chung cư thế mà vẫn có người đang nhảy múa, tiếng nhạc từ cửa sổ truyền vào, lại làm cho người ta cảm thấy bực bội.
Thương Lục đã đi lên nhà Triệu Ngu suốt hai giờ.
Xe của hắn đang đỗ ở bãi đỗ xe tạm thời bên cạnh, nếu không đỗ xe ở bãi đỗ dưới tầng hầm, thì hẳn là cũng không định qua đêm ở nhà cô ấy, chỉ là đã lên đấy lâu như vậy, sao còn chưa chịu về.
Kỷ Tùy không biết sao mình lại đi chú ý vấn đề này nữa, nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc hắn tận mắt nhìn thấy Thương Lục đi vào tòa nhà kia, trong đầu hắn đã suy nghĩ một đống chuyện lung tung.
Hắn nhớ lúc trước khi mình cũng có thể tự do ra vào ngôi nhà đó, hắn nhớ mọi thứ quen thuộc trong nhà cô, nhớ những lúc ở chung với cô, nhớ thân phận bạn trai khi đó —— cho dù sau này biết được, tất cả chỉ là một trò cười.
Mà vừa rồi khi Thương Lục xuống xe từ bên cạnh, rõ ràng cũng đã thấy được hai người họ trong xe, chỉ là hắn phản ứng lạnh nhạt như vậy, ngược lại làm cho người ta có cảm giác hắn hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, còn rất tự nhiên đi lên tìm Triệu Ngu.
Rõ ràng lúc trước, những thứ này đều là quyền lợi của hắn. Kỷ Tùy không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót, rồi lại không ngừng nói với bản thân, có lẽ mình chỉ không cam lòng, không cam lòng một đoạn cảm tình nói không có liền không có, cũng không buông bỏ được những ký ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời này.
Quay đầu sang nhìn Kỷ Tùy, lại ngẩng đầu tiếp tục nhìn ánh đèn chiếu sáng khung cửa sổ trên cao, Lăng Kiến Vi do dự hồi lâu mới nói: “Anh Kỷ Tùy, hay là em đưa anh về trước nhé?”
Lúc ở bệnh viện, do hắn quá sốt ruột mới chạy đi tìm Kỷ Tùy hỏi xem Triệu Ngu đã đi đâu, Kỷ Tùy còn khăng khăng chắc chắn, Triệu Ngu sẽ không từ mà biệt nếu không xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn thấy ánh đèn trên tầng biết rằng cô đã không sao, tuy hắn đã yên tâm rất nhiều, nhưng ngược lại cứ cảm thấy trong lòng chợt hụt hẫng.
Dường như mỗi người đều hiểu rõ cô hơn nhiều so với hắn, dường như mỗi người đối với cô đều có ý nghĩa rất riêng, chỉ có sự tồn tại của hắn, đối với cô từ trước tới giờ đều chẳng có quá nhiều ý nghĩa, hắn tỉ mỉ chăm sóc cô lâu như vậy, mà cô lại chỉ nói một câu tạm biệt đơn giản đến thế, thậm chí, đó cũng không được tính là lời tạm biệt.
Nhìn ánh đèn trên tầng vẫn không hề thay đổi từ xa, Kỷ Tùy gật đầu: “Được.”
Trước khi tới đây, hắn đã làm thủ tục xuất viện, vì thế Lăng Kiến Vi hỏi: “Nhà anh ở đâu?”
Chần chờ một lát, Kỷ Tùy nói: “Đông Phương Danh Đình.”
Đó là khu chung cư hắn ở lúc trước, là nơi tấc đất tấc vàng, một căn chung cư bình thường cũng có giá không hề rẻ.
Tiền mua chung cư tuy là của hắn, nhưng ngọn nguồn vẫn không tách được khỏi Trang gia, cho nên trước khi trúng đạn hắn đã gửi thông tin muốn bán nhà cho người môi giới.