[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 – 205. Tạm biệt – Botruyen

[Hoàn] Trở Về – Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu【Np-H】Quyển 2 - 205. Tạm biệt

Edit: Meow
Beta: Sa
==============

Dù sao bệnh viện cũng không phải là nơi thích hợp để nhiều người ở lại, cho nên cha mẹ nuôi vẫn bị Triệu Ngu thuyết phục trở về Ngô Thành.

Vốn là bọn họ muốn ở lại Đông Hải chăm sóc cô, nhưng trong lòng cô tự hiểu rõ, dù cô vẫn phải nằm viện nhưng mọi thứ đều đã ổn, không cần bọn họ phải lo lắng chăm sóc, càng quan trọng hơn là, hiện tại giữa cô và bọn họ cần có không gian riêng.

Rốt cuộc lý trí không trách cô là một chuyện, còn về mặt tình cảm có thể hoàn toàn chấp nhận được hay không lại là một chuyện khác,dù cô có áy náy và tự trách thế nào, nhưng tâm tình phức tạp của cha mẹ nuôi đều cần chậm rãi để chữa lành vết thương, mà thời gian là liều thuốc duy nhất của họ.

Lúc trước do sợ Trang gia lại lấy cha mẹ nuôi ra uy hiếp, Triệu Ngu cũng đã nhờ Tiết Trạm cùng Thương Lục tìm vệ sĩ đáng tin cậy ở ngay bên cạnh nhà cha mẹ nuôi từ sớm, dù hiện tại Trang gia đã rớt đài, cô vẫn không dám lơ là.

Hơn nữa cô cũng từng lo lắng, sợ bọn họ sau khi biết được chân tướng cũng sẽ giống như cô, muốn cắt đứt tất cả, vậy nên việc mỗi ngày cô nhất định làm là nghe đội vệ sĩ báo cáo lại tình trạng của cha mẹ nuôi.

Đã trải qua tất cả khổ cực, cha mẹ nuôi quả thật vẫn cố gắng tồn tại mỗi ngày, ngược lại là cô, lại chỉ biết lựa chọn phương thức yếu đuối nhất là trốn tránh.

Miệng vết thương trên tay vẫn rất đau, còn phải bó thạch cao không cử động được, sinh hoạt hàng ngày của Triệu Ngu vẫn cần người hỗ trợ.

Thương Lục và Tiết Trạm phải lo việc ở công ty, cho nên phần lớn thời gian vẫn là Lăng Kiến Vi và Tiết Tử Ngang thay phiên nhau tới bệnh viện chăm cô, cô không phải chưa từng cự tuyệt, nhưng nói nhiều mà không ai nghe, cô cũng không nói nữa.

Chỉ là cô không ngờ, thế nhưng Lưu Linh cũng tới bệnh viện thăm cô.

\”Nghe nói cô nằm viện nên tôi đến thăm.\” Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Triệu Ngu, Lưu Linh chỉ đơn giản nói như vậy.

Thấy bà tự nhiên kéo ghế dựa ở mép giường ra ngồi xuống, Triệu Ngu mỉm cười nói: \”Lưu tổng tìm tôi có việc gì sao?\”

\”Tôi không thể đơn thuần tới thăm người bệnh à?\” Lưu Linh cười đặt một ít trái cây và đồ bổ chuẩn bị sẵn lên bàn, lại dời ánh mắt sang tay của Triệu Ngu, \”Tôi rất bội phục cô, không phải ai cũng có được loại dũng khí này.\”

Cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, Triệu Ngu tự giễu mà cười.

\”Hai chú cháu bọn họ mấy ngày này đều gần như không về nhà, ông cụ không vui, còn gặng hỏi tôi rất nhiều lần.\”

Triệu Ngu hiểu bà muốn nói gì, mở miệng nói: \”Lưu tổng yên tâm đi, tôi sẽ khuyên nhủ bọn họ.\”

Lưu Linh lắc đầu: \”Tôi tới tìm cô không phải vì thế.\”

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Triệu Ngu, bà chỉ hỏi: \”Biết vì sao Tiết Trạm không chịu để ông cụ sắp xếp cho hắn đi xem mắt không?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.