Thùy Vy thiếu chút chui xuống bàn trốn. Con Nhi vừa xinh đẹp, dáng người lại cao ráo sáng sủa, nhưng đầu óc con bé có chứa thứ gì khác ngoài chuyện nam nữ không vậy?! Tại sao lại hỏi một câu độc địa như vậy. Thùy Vy úp mặt lên bàn, hai gò má đã đỏ lan đến tai. Nàng như sợ đám học trò nhìn thấy những suy nghĩ đang lướt nhanh trong đầu mình. Chồng nàng luôn thích làm chuyện đó từ phía sau… Có lúc còn trói tay nàng… Nàng chìu lòng anh, luôn hợp tác… Nhưng quả thật, nàng thích hai người đối mặt nhau. Nhưng nàng sẽ nói ra chuyện này với đám học trò sao?
– Cô thiếu nợ một câu được không? – Thùy Vy nhìn Ngạo Thiên như nài nỉ.
– Được… Nhưng cô mất quyền lợi được hỏi và khi câu tiếp theo cô không trả lời được… Cô phải thực hiện hình phạt của cả hai câu.
– Vậy nếu cô trả lời được?
– Nếu cô trả lời được liên tiếp hai câu… Tỷ số sẽ quân bình lại, cô không bị phạt.
– Được… Vậy ai hỏi tiếp? – Thùy Vy mím môi.
– Nhi…
Con Nhi nhìn Thùy Vy với ánh mắt áy náy. Con bé đã nghĩ câu hỏi của mình đơn giản, vậy mà Thùy Vy không trả lời được. Con bé ấp úng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi nhỏ:
– Cô có đạt cực khoái khi quan hệ với chồng không?
– Trời ơi… Nhi ơi, em giết cô rồi… – Thùy Vy suýt khóc, mặt đỏ đến man tai, gục mặt lên bàn.
– Em hỏi khó quá sao? – Con Nhi ngơ ngác nhìn quanh.
– Không… Không… Không khó đâu…
– Ha ha… Ha ha… – Cả đám cười rộ lên.
– Lần này có show xem rồi… – Thằng Tuân cười toe toét.
– Vậy em hỏi lại câu khác… – Con Nhi hô lên.
– Không được đổi câu hỏi… Em thiên vị à! – Trung gầm gừ.
– Ôi… Em xin lỗi… Cô ráng trả lời đi… Có gì khó đâu… – Con Nhi rối lên, níu tay Thùy Vy.
Thùy Vy không bao giờ muốn mình phải làm chuyện mặc đồ trước mặt ba người khác giới. Nhất là ba người đó lại là học trò của nàng. Nhưng nàng phải trả lời thế nào đây, rằng nàng chưa biết đến cực khoái là gì ư?! Nàng ngàn vạn lần không thể nói ra chuyện đó. Thùy Vy thật sự hối hận vì mình lại bày ra trò chơi quái quỷ này.
– Phạt đi… Phạt đi… Phạt đi…
Đám con trai hùa nhau hô lên từng tiếng, đôi vai Thùy Vy run lên. Nàng chợt nghĩ đến gì đó, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
– Có quy định cụ thể về hình phạt mặc đồ như thế nào không? – Thùy Vy ngẩng đầu lên hỏi.
– Chỉ cần mặt đối mặt, không xoay người, không trốn tránh là được… – Ngạo Thiên nói.
– Được… Cô chịu phạt.
Cả đám tròn mắt nhìn Thùy Vy, đặc biệt Tuấn và Trung đều không chớp mắt. Nàng đứng lên, gương mặt xinh đẹp ửng hồng thật xinh đẹp. Thùy Vy chậm chậm đưa tay lên tháo dây áo choàng. Tim mấy đứa như nhảy khỏi lồng ngực. Đôi mắt chúng mở lớn như không muốn bỏ qua khoảnh khắc nào. Dây choàng buông lỏng, hai vạt áo hơi mở ra một chút lộ làn da trắng muốt mịn màn.