Trung Nghĩa ngồi vào một hàng cafe nhỏ bên lề đường, mắt anh chốc chốc lại nhìn về phía cánh cổng đen to lớn không xa.
Chiều nay, Thùy Vy thay đồ đi tiệc. Anh có hỏi nàng đi đâu?! Nàng không giấu giếm, nói cho anh cả địa chỉ nàng sẽ đến. Anh không thường làm chuyện theo dõi vợ, hay có thể nói đây là lần đầu tiên. Việc cô giáo đến nhà học trò không lạ, nhưng nhà riêng của một thằng học sinh lớp 12 lại to lớn choáng ngợp như thế này lại rất đáng suy nghĩ.
– Bác ơi… Nhà cửa đen kia là của đại gia nào vậy Bác? – Trung Nghĩa hỏi bà lão bán nước.
– À… Có đại gia nào đâu… – Bà chắt lưỡi. – Nhà của cậu Thiên… Lúc trước nó ngoan hiền lắm… Sau không hiểu lý do gì lại đổi tính rượu chè gái gú thâu đêm… Nhưng chỉ vậy thôi… Nó gặp tôi cũng lễ phép như thường… Thật không hiểu nổi.
Trung Nghĩa nghe bà lão nói. Lòng anh thấy nao nao lo lắng. Anh hoàn toàn tin Thùy Vy, nhưng anh lại không thể đặt sự an toàn của nàng vào tay một thằng học sinh ăn chơi lêu lỏng. Trung Nghĩa nhìn quanh khu vực, mắt anh sáng lên khi phát hiện xa xa có một khách sạn cao ngất ngưởng có ban công xoay về phía căn biệt thự.
…
Trên bàn đầy thức ăn cao cấp thượng hạng. Tôm hùm Mỹ, vẹm New Zealand, hào Pháp, Bò Argentina. Ngay cả Thùy Vy cũng thỉnh thoảng mới hoang phí đi ăn những thứ này. Rượu Ballantines 32 năm, khui một chai, dưới chân lại có sẵn cả thùng gỗ. Thùy Vy không phản đối uống rượu. Môi trường làm việc trước đây của nàng tiếp xúc với rượu bia không ít. Nàng tin tửu lượng của mình không kém, thậm chí vững vàng hơn một số đàn ông. Đúng như nàng dự đoán, sau gần hai chai rượu, cả đám bắt đầu hơn ngà ngà. Trong bàn có lẽ chỉ còn Ngạo Thiên và Thùy Vy là tỉnh táo nhất.
Thùy Vy chợt nghĩ đến mục đính chính của mình khi đến đây. Không phải chỉ ăn uống rồi đi về. Nàng còn rất nhiều chuyện muốn tìm hiểu về đám học sinh cá biệt này. Thùy Vy chợt nghĩ đến một trò chơi khá hay, nàng thường chơi lúc còn sinh viên.
Sau khi thức ăn được dọn dẹp sạch sẽ… Thùy Vy ngồi thẳng lưng nói:
– Bây giờ chúng ta chơi một trò để làm không khí sôi động chút…
Cả đám liền lắng nghe với ánh mắt tò mò. Ngạo Thiên cũng phì phèo thuốc, mỉm cười.
– Trò chơi này… tạm gọi là “Hỏi và đáp”… Luật chơi như sau. – Thùy Vy nhấn mạnh. – Mỗi người được đặt câu hỏi đối với người khác. Người bị hỏi phải trả lời… Dĩ nhiên phải trả lời thật… Sau khi trả lời lại được đưa ra câu hỏi với một người bất kì mình muốn hỏi.
– Chủ đề câu hỏi là gì? – Ngạo Thiên hỏi. – Có phải là hỏi gì cũng được?
– Ừ… Không giới hạn chủ đề… – Thùy Vy trả lời, chợt thấy ánh mắt cười cợt của Ngạo Thiên, nàng hơi chột dạ.
– Nhưng có một số chuyện… Quá riêng tư… Không thể trả lời… thì sao ạ? – Bé Nhi chợt hỏi lại, ánh mắt hơi lo lắng.
Thùy Vy biết bé Nhi đang lo lắng chuyện gì. Dường như bí mật sâu thẳm của con bé không phải trong đán bạn ai cũng biết.