Nhóm năm đứa vừa nắm tay vừa bàn tán ra vẻ rất phấn khích. Khi chúng bước vào lớp, bầu không khí có vẻ hơi lạ.
“Happy Birthday to you… Happy Birthday to you…”
Giọng hát êm ái của Thùy Vy bắt nhịp, cả lớp hát theo. Một bạn nam bưng trên tay cái bánh kem thật lớn, cắm đầy nến bước đến Ngọc Nhi. Con bé lúng túng và vẻ bất ngờ hiện rõ trên mặt. Đôi mắt con bé đỏ hoe nhìn quanh các bạn, lại nhìn Thùy Vy.
– Không… Tôi không cần những thứ này…
Đột nhiên, con Nhi hét lên, nước mắt rơi lả chả. Trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, con bé quay đầu chạy ra khỏi lớp.
– Nhi… Nhi…
Tuấn, Trung và Tình vừa gọi vừa chạy theo. Chỉ có Ngạo Thiên nhìn thật sâu vào đôi mắt sững sờ của Thùy Vy, khẽ gật gật rồi lao theo bốn đứa kia. Thùy Vy bần thần ngơ ngác. Nàng tìm hiểu lý lịch học sinh nên biết hôm nay là sinh nhật của con Nhi. Định dành cho con bé một chút bất ngờ, nhưng mọi việc lại diễn ra như vậy. Thùy Vy chỉ biết giao cho con Linh cắt bánh chia cho các bạn, rồi quay lại với bài giảng.
Chiều hôm đó, học sinh đã về hết. Thùy Vy đang lặng lẽ thu dọn sách vở thì Ngạo Thiên bước vào:
– Nhi muốn cảm ơn… Cô. – Hắn nói giọng trầm trầm.
– Nhưng… cô… – Thùy Vy không hiểu sao nàng hơn lúng túng xưng hô như vậy với Ngạo Thiên.
– Tôi đã làm con bé không vui sao?
Ngạo Thiên ngồi dựa lên cái bàn ngay dãy đầu. Hắn đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa, kéo một hơi sâu.
– Cha mẹ con Nhi ly dị vì mẹ nó ngoại tình… Nó ở với cha từ nhỏ… – Ngạo Thiên không nhìn Thùy Vy, ánh mắt lại mông lung ngoài cửa sổ.
– Ngày con Nhi sinh nhật mười ba tuổi… Nó xin cha về bên mẹ mừng sinh nhật… Nhưng mẹ nó không về như đã hứa… Để nó bị cha dượng hãm hiếp cả đêm. Từ đó đến giờ nó không tổ chức sinh nhật nữa… Sinh nhật là ngày nó muốn quên.
Thùy Vy thấy lòng mình chua xót, một cảm giác thương tâm như gặm nhấm linh hồn nàng. Tay nàng nắm chặt, thật chặt, đôi môi mấp máy nhưng không thốt lên được lời nào.
– Con bé đang ở đâu? – Thùy Vy thì thào.
– Ở nhà riêng của tôi… Chúng tôi đêm nay sẽ liên hoan… không phải sinh nhật ai hết… Không phụ huynh, không thầy cô… Chỉ bạn bè liên hoan ăn uống và vui chơi… Cô tham gia được chứ?
Thùy Vy hơi bất ngờ trước lời mời của Ngạo Thiên. Hắn hỏi mời một cách rất hời hợt, thậm chí ánh mắt vẫn cứ lởn vởn đâu đâu, cứ như nàng chỉ lắc đầu hắn liền xoay người đi thẳng. Đã nói không phụ huynh, không thầy cô, nhưng Ngạo Thiên lại mời nàng… Vậy nàng là gì với chúng? Bạn ư? Nhưng…
– Tôi hứa sẽ không ép buộc cô làm bất cứ điều gì? Không thuốc mê… Không thuốc kích thích… Không chuốc rượu… Cô yên tâm.
Thùy Vy trợn tròn hai mắt nhìn chằm vào khuôn mặt đẹp trai nhưng ngang bướng của Ngạo Thiên. Hắn nói ra hoàn loạt những điều mà nàng không dám nghĩ có thể xảy ra giữa mối quan hệ cô giáo và học sinh. Vừa rồi, Thùy Vy có hơi chút e ngại về chồng nàng, hoàn toàn chưa nghĩ sâu xa như Ngạo Thiên vừa nói.