Cửa phòng bật mở.
Qua làn khói mờ mịt, Ngạo Thiên nhìn thấy một bóng hình thân thương quen thuộc. Thùy Vy choàng khăn trắng che kín cơ thể, đôi mắt nàng đỏ hoe rưng rưng nhìn hắn.
– Sao Vy lại vào đây? Peter Hoàng đâu?! – Ngạo Thiên bước đến.
– Tại sao Thiên làm như vậy?! – Giọng nàng nghẹn ngào. – Tại sao bỏ vào đây? Để Vy…
– Thiên xin lỗi… – Ngạo Thiên lúng túng. – Hồi trưa nay… Lúc trong phòng tắm, Thiên biết Vy đã chờ Peter… Nên Thiên nghĩ không có Thiên, hai người sẽ tự nhiên hơn.
– Phải… – Thùy Vy ánh mắt rưng rưng. – Nếu không có sự xuất hiện của Thiên… Có lẽ giờ này Vy cũng đã nằm trong vòng tay Peter Hoàng. Nhưng đó chỉ là sự nuông chiều bản năng thể xác, anh ấy không lấp đầy được sự trống vắng trong trái tim Vy. Không có Thiên, Vy vẫn tiếp tục sống, vẫn ham muốn vẫn có những đòi hỏi của một con người…
Ngạo Thiên áy náy bước đến ôm Thùy Vy, nhưng bị nàng đẩy ra.
– Thiên đã nói sẽ vượt qua chuyện này với Vy… Nếu bản thân Thiên cũng không dám đối mặt, làm sao Vy tự mình… vượt qua đây?! Vy không muốn lén lút làm chuyện xấu hổ đó với người đàn ông khác… Thiên còn nói sẽ yêu Vy không thay đổi… Có thể sao? – Thùy Vy càng nói, mặt nàng càng tái nhợt giận dữ.
Đến mức Ngạo Thiên phải trám kín miệng nàng bằng một nụ hôn, nàng mới ngưng lại.
– Thiên xin lỗi rồi mà… – Ngạo Thiên ôm ghì lấy cơ thể còn run rẩy tức giận của Thùy Vy.
Đột nhiên, Ngạo Thiên cúi xuống, bế bổng cơ thể Thùy Vy lên. Đi thẳng ra ngoài.
– Đi đâuuuu?! – Thùy Vy gắt lên.
– Qua phòng Peter Hoàng…
– Không… Không đi nữa… – Thùy Vy đỏ mặt, hai chân đá đá lung tung.
Ngạo Thiên mạnh mẽ xốc cả người nàng vác lên vai, cặp mông tròn trắng muốt đưa ra phía trước.
– Trời ơi… Kì cục quá… Bỏ Vy xuống… – Thùy Vy rít lên, vũng vẫy, tay cố che khoảng trống trải giữa cặp mông tròn lẳng lộ ra ngoài.
‘Chát’ – Một cái phát mạnh vào mông.
– Ai ui… Đau quá…
‘Chát’…
– Đừng đánh… Đừng đánh nữa…
Peter Hoàng vừa mở cửa liền trợn tròn hai mắt. Một cảnh tượng hắn không bao giờ quên. Trên vai Ngạo Thiên là một cặp mông tròn lẳng, đỏ bừng in rõ dấu tay. Cổ họng hắn khô khốc nhìn hai mép âm hộ đỏ mọng ươn ướt tuyệt đẹp đang phơi bày trước mắt. Ngạo Thiên đi thẳng vào phòng, nhẹ nhàng đặt Thùy Vy xuống.
‘Chát’.
Thùy Vy tức giận đến đỏ mặt, tát một cái rõ mạnh vào khuôn mặt góc cạnh ương bướng của Ngạo Thiên.
– Huề nhé…
Ngạo Thiên nhe răng cười, bắt đầu cởi quần áo. Peter Hoàng đóng cửa lại, lóng ngóng như gà nuốt dây thun, không biết làm gì.