Chuyện cô giáo Thùy Vy bị đám học sinh 12A7 qua mặt bỏ về ngay giữa giờ không biết được lan truyền từ đâu, cả trường đều biết. Không ít người mỉa mai, vui sướng trước sự bất lực của nàng, cũng không ít người cảm thấy áy náy thông cảm với nàng. Đám học sinh mất dạy đến mức này nào đâu phải lỗi tại Thùy Vy?!
Nghe nàng kể, Trung Nghĩa cũng rất tức giận. Anh thậm chí muốn điện nay cho Hiệu trưởng Kiên yêu cầu kì luật đám học sinh trước toàn trường hoặc Thùy Vy được phân công lớp khác. Nhưng Thùy Vy ngăn cản anh. Tính cách nàng không dễ nản chí. Vài năm trước chập chững vào nghề stylist, rất nhiều người đã cười nhạo Thùy Vy, để rồi khi nàng vượt qua thì họ chỉ biết nhìn theo ngưỡng mộ. Nàng tin vào khả năng của mình có thể cảm hóa chúng.
Thùy Vy bắt đầu tìm kiếm và đọc kỹ hơn lý lịch của 37 học sinh 12A7. Điểm chung phần lớn giữa bọn chúng là gia đình giàu có, khá giả. Nhưng trong tất cả bọn chúng, Thùy Vy chú ý nhất là năm đứa có vẻ cá biệt nhất. Trong đó có gã thanh niên điển trai vẻ mặt bất cần đời ngồi cuối lớp. Hắn tên Ngạo Thiên, một cái tên nói rõ tính nết.
Nàng còn nhớ rõ, có lẽ không phải tình cờ cả bốn đứa còn lại là Tuấn, Trung và hai nữ sinh Nhi, Tình đều ngồi quanh hắn. Năm đứa này đều có cha mẹ nắm giữ vị trí cao các ngành. Nam sáng sủa tuấn tú, nữ xinh xắn yểu điệu. Và đặc biệt đều là học sinh ở lại lớp từ năm ngoái. Kết quả học tập của chúng rất lạ lùng. Những kì kiểm tra đơn giản thì điểm số rất cao như so kè nhau. Nhưng kì thi quan trọng thì chúng đều vắng mặt. Cùng nhau vắng mặt… Để cùng ở lại lớp sao?! Thùy Vy cảm thấy nhóm này là vấn đề mấu chốt để giải quyết nan đề mang tên \”12A7\”.
Thùy Vy đã lên một kế hoạch ăn miếng trả miếng vào ngày thứ Hai đầu tuần. Nàng gọi điện thuyết phục thầy Kiên Hiệu trưởng rất lâu và cuối cùng cũng thành công.
\’Reng\’.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp. Học sinh lũ lượt tản ra khắp hướng lấp kín những dãy phòng bao quanh sân trường. Cả sân trường trở nên thanh vắng chỉ sau vài phút. Nhưng dưới gốc cây sồi ngay góc trường vẫn có một nhóm năm đứa học sinh ăn mặc không chút lề lối, vừa tán dóc vừa phì phèo thuốc lá. Thằng ngồi trên rễ cây gồ cao nhất là Ngạo Thiên, hai chân hắn được Nhi và Tình xem như đệm lưng dựa vào. Tuấn Trung lại ngồi hai bên rôm rả xôi nổi.
– Đại ca, anh nói bà cô xinh đẹp kia hôm nay sẽ giở trò gì? – Tuấn hỏi.
– Còn có trò gì nữa đây? – Trung nói xen. – Người đẹp thường yếu đuối.
– Hắc hắc… Em đó giỏi lắm lớn hơn tụi mình vài tuổi… Vậy mà cũng to tiếng nạt nộ… Nhưng nạt cơ nào, tao cũng thấy em đẹp… Sao lại có người đẹp như vậy chứ?! – Tuấn cười nói, lại nuốt nước miếng.
– Này này… Có tụi tui ở đây nghen… – Nhi bỉu môi, nhéo chân Tuấn.
– Ái… Ái… Em tha anh đi… Em là của đại ca… Em phải cho anh kiếm ăn chớ…
– Hứ… Anh ăn thì được mà đổ vỏ lại đưa anh Thiên ra sao? – Tình nguýt dài, đôi mắt long lanh nhìn Ngạo Thiên.
– Anh và thằng Trung chỉ hưởng nước sái thôi… Nhờ hồng phúc của đại ca…