Liên tục hai ngày tiếp theo.
Một sự kiện làm cả thành phố sửng sốt. Cả ngành giáo dục như đeo khăn tang u ám bao trùm. Khắp nơi, từ trường học đến trạm xe buýt, từ công sở đến quán hủ tíu lề đường, người người đều bàn tán. Nhưng tất cả các đề tài đó đều hướng về một người, thầy Trung Nghĩa – Hiệu trưởng Hoa Mai.
– Dám gian lận đề thi toán quốc gia… Để lấy danh tiếng… Thiệt hết nói…
– Cũng là báo chí đặt vấn đề thôi… Làm gì có bằng chứng xác thật…
– Không thấy hai cái bài giải của hai đứa học sinh à? Từ câu đặt vấn đề, đến cái xuống hàng cũng giống nhau…
– Chuyện đó cũng lạ gì… Cha ra đề, con nhìn một cái có làm sao?
– Tôi thấy nghi vấn về thâm hụt quỹ xây dựng trường mới là chuyện lớn… Ba cái kia là lấy danh tiếng thôi, có là gì?!
– Đúng là thời buổi này không thể nhìn mặt sáng sủa mà tin tưởng được…
…
Tại căn biệt thự trắng của Ngạo Thiên. Một bàn tiệc hoành tráng bày biện công phu đặt giữa vườn.
– Dzô…
– Dzô…
Tiếng cụng ly leng keng vui vẻ liên tục vang lên. Hôm nay là tiệc liên hoan chúc mừng chiến công đầu tiên vạch trần bộ mặt thật của Trung Nghĩa.
Thùy Vy cũng vui… Đối với nàng, con người bạc tình bạc nghĩa kia không còn gì để nàng lưu luyến. Bản thân nàng đã sẵn sàng xin nghỉ việc, thì mang tiếng bị trường đuổi việc cũng không khác gì. Nhưng Thùy Vy đã rất bực tức vì sự tráo trở lật lọng của Trung Nghĩa, người nàng từng xem là chồng. Hắn đuổi học cùng lúc cả năm đứa Ngạo Thiên, không chút đắn đo về lời hứa với nàng. Thùy Vy thậm chí đã bắt đầu hối hận vì ngày hôm đó đã nhận lỗi trước trường để bảo vệ bộ mặt giả dối của Trung Nghĩa.
– Gã đó nhỏ xíu bằng chừng này này… – Con Nhi đưa ngón tay út huơ huơ trước mặt thằng Trung.
– Xạo… Rõ ràng con Tình nói em sướng ngất ngây… – Thằng Tuân xen vào.
– Không có… Thật ra… Cũng có chút do… do hắn hôn… hôn chỗ đó… – Bé Nhi ấp úng đỏ mặt. – Cô Vy cũng biết mà…
– Con nhỏ này… Nói bậy… – Ngạo Thiên cốc đầu con bé. – Anh còn chưa tính chuyện dám cãi lời anh đâu.
Thùy Vy mặt đỏ bừng, mỉm cười xoa xoa đầu cho con bé. Thật ra, làm sao nàng không biết con bé nói về cảm giác gì… Nhưng kí ức đó đối với nàng chỉ có đau khổ và tủi nhục… Thùy Vy thà để trí nhớ mình có những lỗ trống rỗng vô nghĩa, còn hơn là trọn vẹn mà nhơ nhuốc… Giây phút này đây, Thùy Vy ước gì mình có thể vô tư không suy nghĩ như bé Nhi và Tình.
Nhìn những gương mặt phấn khích vui vẻ, Thùy Vy cũng thấy mình vui lây. Nhưng khi ánh mắt Thùy Vy nhìn về Ngạo Thiên, lại phát hiện hắn đang nhìn nàng. Ánh mắt hắn thật sâu, thật ấm áp như nắng ban mai làm tim nàng rung động. Thùy Vy hơi đỏ mặt quay đi. Nàng biết Trung Nghĩa và hai con bé Nhi Tình cũng có quan hệ xác thịt, nhưng tại sao không thấy hắn nhìn hai con bé bằng ánh mắt đó?