Nhà giam Phòng cảnh sát Điều tra Nội bộ.
Gã béo Tùng đã gầy đi một vòng kha khá. Cái cằm lúng phúng râu cũng nhô ra khỏi cổ. Gã ì ạch đi theo cán bộ quản lý, miệng lầm bầm chửi rủa. Sáng sớm quỷ thần nào đó ghé thăm làm gã bị dựng dậy đi ra tiếp. Nhưng một điều lạ là cán bộ quản lý lại dẫn gã đi thẳng không rẽ sang hướng phòng thăm tù như mọi khi. Bước đến trước một gian phòng cửa sơn xám, gã cán bộ mở cửa, hất hàm:
– Vào đi.
Gã Tùng khệ nệ ôm cái bụng to, lách qua cánh cửa phòng. Trước mặt gã là một hình ảnh lạ lùng đến bất ngờ. Ngạo Thiên cùng hai con bé ngồi trên ghế sofa dài. Hắn ngồi giữa, hơi chồm người dí điếu thuốc vào cái bật lửa cháy lập lòe trên tay một người đàn ông mặc cảnh phục. Người đàn ông đó Tùng nhận ra ngay. Chính là ông Hạnh – Trưởng phòng Điều tra Nội bộ, thường ngày rất ít xuất hiện ở khu vực nhà giam. Nay lại đến đây, kính cẩn bật quẹt mồi thuốc cho Ngạo Thiên. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.
– Cảm ơn…
Ngạo Thiên thở ra một hơi thuốc, vỗ vỗ nhẹ lên cầu vai đeo quân hàm cấp tướng của ông Hạnh. Ông ta lại tươi cười ngồi xuống đối diện.
– Ngồi xuống đi… – Người lên tiếng lại là Ngạo Thiên.
Gã Tùng bắt đầu thấy không ổn. Gã lăn lộn bao nhiêu năm quan nghiệp lại không nhìn thấu thằng thanh niên trước mặt mình.
– Thật là phiền ông Hạnh rồi… Ông cứ làm việc, đừng để tâm đến tôi.
Ngạo Thiên không ngờ quay sang nói với ông Hạnh. Đây là đuổi khách, không, phải gọi là đuổi chủ. Hắn dám đuổi chủ nhà đi chỗ khác để hắn làm việc. Ông Hạnh đứng lên, gật đầu cười, kéo thẳng bộ cảnh phục bước ra ngoài. Gã Tùng đờ đẫn nhìn theo. Đột nhiên, gã cũng muốn đi theo ra ngoài.
– Ông cũng gặp qua tôi vài lần rồi. Tôi không lòng vòng, vào thẳng việc chính. – Ngạo Thiên bắt chéo chân tựa lưng ghế, hai con bé vô thức nép sát vào người hắn.
Gã Tùng nuốt nước miếng cổ họng khô khốc. Gã chợt nhận ra không có Thùy Vy, hai con bé này tuyệt đối cũng xứng đáng là mỹ nhân. Mày cong, mũi thẳng, ánh mắt trong veo tuyệt đẹp. Cơ thể lại mơn mởn thanh xuân, no tròn hơn hẳn đám học sinh cấp ba.
– Tôi muốn biết lá bài tẩy của Trung Nghĩa… – Ngạo Thiên nói giọng âm trầm.
– Trung Nghĩa?! Là Trung Nghĩa chồng Thùy Vy sao? – Gã Tùng lặp lại.
– Đúng, chính hắn.
Nhắc tới Trung Nghĩa, gã Tùng bắt đầu tự tin hẳn. Gã ung dung ngồi tựa ra sau, cái ghế phát ra âm thanh cọt kẹt như sắp gãy. Chân béo của gã cũng muốn gác chéo nhưng khó quá đành để thẳng. Tay gã đan vào nhau đặt trên cái bụng. Những ngón tay gõ gõ thầm tính toán khả năng kiếm chác trong phi vụ này.
– Tại sao tôi phải nói cho cậu?! Chúng ta không hề thân nhau, thậm chí lần nào tôi cũng bị thua thiệt. – Gã nhếch mép nói.
– Không nói cũng không sao? – Ngạo Thiên vươn vai, khớp xương kêu răng rắc. – Tôi dạo này rất rảnh, mỗi sáng tôi sẽ vào đây uống trà với ông Hạnh… Rồi tìm ông tập thể dục đôi chút.