“Hôm nay, trường Hoa Mai có một thông tin quan trọng chính thức thông báo với toàn thể giáo viên và các em học sinh…”
Thầy Phước cầm microphone dỏng dạc nói lớn trước ánh mắt của gần ngàn học sinh và giáo viên.
“Thầy Kiên được lãnh đạo quan tâm, thuyên chuyển công tác sang một vị trí mới. Từ hôm nay, trường Hoa Mai chào đón một lãnh đạo mới… Thầy Trung Nghĩa. Mời tất cả mọi người cho một tràng pháo tay chào đón thầy Nghĩa.”
Tiếng vỗ tay giòn giã như pháo Tết đêm ba mươi làm cả sân trường như dậy sóng. Trung Nghĩa bộ dáng đỉnh đạc, áo sơ mi trắng tinh, caravat hồng nhạt trẻ trung, mái tóc đen bóng bồng bềnh, chỉnh nhẹ gọng kính mạ vàng, đứng lên mỉm cười. Mỗi người nhìn Trung Nghĩa đều tự theo đuổi một ý nghĩ. Hâm mộ, ghen tị, tò mò, trầm trồ… Duy chỉ có Thùy Vy đứng sau hàng giáo viên là tâm sự ngổn ngang mâu thuẫn. Cũng vóc dáng đó đã in sâu vào trái tim nàng, nhưng hôm nay Trung Nghĩa thật khác. Trong mắt nàng, nụ cười đó, ánh mắt đó dường như thuộc về một người khác. Không phải người nàng từng yêu thương.
“Tôi rất vinh dự được nhận trọng trách này… Tuy tuổi đời còn trẻ hơn rất nhiều thầy cô của trường, nhưng tôi tin tưởng bản thân mình hoàn toàn có thể đưa Hoa Mai lên một tầm cao mới…”
Trung Nghĩa phát biểu dỏng dạc. Lời lẽ không chút khiêm tốn như điệu bộ thường ngày, làm một số thầy cô nhíu mày khó chịu.
“Toàn thể thầy cô và học sinh trường chúng ta phải đoàn kết nhất quán như những bộ phận của một cơ thể… Cơ thể có khỏe mạnh thì Hoa Mai mới tiếp tục phát triển vươn xa hơn… Và để làm được điều đó, trước hết chúng ta phải mạnh mẽ thanh trừ những ung nhọt làm suy yếu tập thể…”
Thùy Vy siết chặt hai bàn tay, nhưng không hiểu sao giờ phút này nàng lại rất bình tĩnh.
“Tôi không muốn làm chuyện này… Nhưng thuốc đắng dã tật… Tôi muốn ngày hôm nay, kỷ luật cảnh báo trước toàn trường năm em học sinh 12A7… đã có những hành vi không thể chấp nhận được. Mời thầy Khang, phụ trách kỷ luật tiến hành.” – Trung Nghĩa quay người trở về ghế, ánh mắt sắc lạnh đắc thắng liếc qua Thùy Vy.
“Tôi sẽ đọc tên… Yêu cầu các em có tên, tiến lên trước cột cờ…” – Thầy Khang cầm danh sách, hô to.
– Không cần đọc…
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong đám học sinh đen nghịt. Một mái tóc đen cao lớn chậm chậm rẽ hàng tiến về phía trước. Bước theo sau còn có bốn học sinh, hai nam hai nữ. Rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên, tò mò nhìn sang hướng này. Thùy Vy thấy tim mình thắt lại, bao nhiêu bình tĩnh lúc trước bay biến, lòng bàn tay nàng rịn ướt mồ hôi. Ra đến đầu hàng, Ngạo Thiên giơ tay ra hiệu cho bốn đứa sau lưng ngừng lại. Một mình hắn bước thẳng lên trên.
– Tôi là Trần Ngạo Thiên, 12A7… – Hắn vừa nói lớn, vừa bước về phía bục dành cho giáo viên. – Một trong năm học sinh cá biệt mà thầy Trung Nghĩa mới nói…
Từng bước Ngạo Thiên đi lên bậc thang. Ngay cả thầy Khang nổi tiếng nghiêm khắc muốn ngăn cản, cũng ngưng lại khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn. Ngạo Thiên mím môi, hai bên mặt gồ lên ương ngạnh, hắn dửng dưng đón ánh mắt tức giận sôi trào của Trung Nghĩa.