– Thằng đó là thằng nào? Mày phải tìm ra nó cho tao…
Trong một gian phòng bệnh viện, âm thanh rít gào giận dữ của gã Tùng. Gã giờ đây như một khối mỡ nát bươm nằm trên giường bệnh. Mặt mũi sưng húp bầm tím như heo quay. Bên dưới gã còn đóng một cái khố trắng lớn, xem ra hạ thể bị thương không nhẹ. Gã Bắc mặt mũi cũng sưng húp đứng bên cạnh giường, vẻ mặt giận dữ không kém.
– Em cũng không biết đám ranh con đó… Nhưng dường như chúng gọi Thùy Vy là cô… – Gã Bắc nói.
– Tìm ra nó… Tao muốn cảnh sát dần mềm xương nó…
…
Thùy Vy bước ra khỏi cánh cổng biệt thự, khuôn mặt xinh đẹp còn ửng đỏ xuân sắc. Nhưng ngay lập tức mặt nàng liền chuyển sang tái nhợt, khi phát hiện ra Trung Nghĩa. Anh dường như đã đứng đó chờ nàng cả đêm, đôi mắt thâm quần đỏ hoe. Trung Nghĩa mím môi, không nói một lời, quay người bước đi. Thùy Vy líu ríu theo sau lưng anh, tim đập thình thịch khổ sở. Tại sao nàng phải sợ? Nàng cũng là nạn nhân kia mà… Nhưng đối diện với đôi mắt rực lửa đó, Thùy Vy thấy mình sợ hãi.
Hai người ngồi trên băng ghế taxi, mỗi người một đầu. Suốt quãng đường về đến nhà, Trung Nghĩa không nói một lời.
‘Chát’.
Nhưng vừa bước chân vào phòng ngủ, Thùy Vy liền nhận một cái tát tuyệt tình như trời giáng của anh. Nàng chết sững, tay run run đặt lên gò má đỏ ửng như muốn xác nhận lại cảm giác đau rát đó là thật. Những giọt nước mắt trong veo cứ nối tiếp nhau trào ra lăn dài trên gò má. Thùy Vy nghẹn ngào, giọng run run nói:
– Mọi chuyện không như anh đang nghĩ đâu…
– Cô còn giải thích được sao? – Trung Nghĩa gầm lên. – Cô đừng tưởng tôi không biết mối quan hệ mờ ám của cô và thằng học sinh đó.
– Em… Em bị Xuân Lan cho uống thuốc mê… Rồi gã Tùng kia còn suýt hãm hiếp em…
– Tùng nào?! Cô bịa đặt ra một thằng đầu đường xó chợ nào đó là tôi sẽ tin à? – Trung Nghĩa nhìn Thùy Vy với ánh mắt giễu cợt cay đắng.
– Gã Tùng và gã Bắc tối qua anh gặp là đi chung với nhau… Em đã gặp ở trường từ buổi sáng… Tất cả chuyện chúng bày ra làm khó anh… là nhằm vào em… Anh biết không? Anh có thể gọi thầy Kiên để hỏi. Em chưa bao giờ nói dối anh.
Càng nói giọng Thùy Vy càng khàn đặc. Nàng là nạn nhân, lại giải thích với chồng một cách tuyệt vọng. Đoạn video kia nàng không muốn giữ để đưa anh xem. Mà đưa ra, có khi Trung Nghĩa càng kinh tởm nàng hơn.
– Cứ cho là vậy… Sau đó thế nào? – Trung Nghĩa nói giọng dửng dưng như không hề liên quan gì đến anh.
– Mấy đứa học trò em karaoke ở đó… Tình cờ phát hiện và giải cứu em… Em ở trạng thái mê man, chúng mới đưa em về nhà của Ngạo Thiên. – Thùy Vy càng nói càng nhỏ.
– Và em đã ngủ với thằng đó? – Trung Nghĩa nhướng mày.
– Không, em không…
Thùy Vy nhìn Trung Nghĩa, nước mắt lại trào ra rơi lả chả. Nàng rất muốn mình có thể khốn nạn hơn một chút, để chối bỏ tất cả. Nhưng nàng không làm được… Nàng vẫn yêu anh và căn bản của tình yêu là sự chung thủy. Nàng đã ăn phải trái cấm, lầm lỡ với Ngạo Thiên. Dù giữa hai người ngoài tiếp xúc da thịt vẫn tồn tại một ranh giới cuối cùng chưa bước qua. Nhưng lúc đó nếu không có sự xuất hiện của hai con bé kia, Thùy Vy đã thật sự làm tình với hắn. Trung Nghĩa như hiểu những giằng xé trong đầu Thùy Vy, anh im lặng như chờ đợi lời thú tội của nàng.
– Em… – Thùy Vy nức nở, quỳ xuống chân anh. – Em đã làm chuyện có lỗi với anh…
‘Chát’.
Một cái tát nảy lửa làm Thùy Vy ngã nhào trên sàn. Lần này nàng không bất ngờ, vẫn tiếp tục chờ anh đánh nếu điều đó làm anh dễ chịu. Trung Nghĩa dùng một ánh mắt sắt lạnh nhìn xuống nàng, anh nói ra từng tiếng:
– Tôi thà rằng cô bị hai gã kia hãm hiếp… Còn hơn cô buông thả với một thằng học sinh của mình… Cô đã bôi tro trác trấu lên mặt tôi… Cô biết không?
Những lời cuối anh như rít lên làm đầu óc Thùy Vy mông lung. Nàng ngơ ngác nhìn anh thì thào thật nhỏ:
– Tại sao?
Anh không trả lời nhưng Thùy Vy đã tự hiểu. Sự nghiệp của anh được bao phủ trong hào quang chói mắt. Anh thà vợ mình bị hãm hiếp và âm thầm đau khổ. Còn hơn buông thả với một thằng học trò để nó đi rêu rao cả trường. Thùy Vy tự cười cay đắng, nước mắt vẫn trào ra ướt đẫm gương mặt. Nàng bị đáng bị anh đánh, dù anh mạnh tay hơn nữa nàng cũng cam chịu. Nhưng đối với Trung Nghĩa, chuyện nàng bị hại dường như không liên quan gì đến anh. Là nàng tự dấn thân đến nơi đó ư? Thùy Vy ngồi bệt dưới sàn, hai tay buông thỏng, ánh mắt mờ đục hư vô.
– Tôi quả thật sai lầm khi kết hôn với cô… – Trung Nghĩa tiếp tục đay nghiến. – Bao nhiêu người ngăn cản tôi vẫn cứ ngu ngu dại dại. Phụ nữ làm trong giới đó như cô mấy ai đầu óc trong sạch…
Thùy Vy hai mắt nhòe lệ nhìn anh. Từng lời anh nói như những vết dao đâm sâu vào trái tim nàng, thật đau. Thì ra đó là điều anh nghĩ về nàng. Người chồng yêu thương lại nghĩ về nàng như hạng gái lẳng lơ đi câu dẫn học trò. Cơn đau đớn anh gây ra cho nàng nhiều đến mức Thùy Vy không nhận ra móng tay nàng đang bấu vào lòng bàn tay bật cả máu. Thùy Vy thẫn thờ đứng lên. Nàng như một cái xác không hồn, chậm rãi thu dọn vali.
– Cô làm gì?! Ai cho cô đi hả? – Trung Nghĩa bước đến dằn mạnh làm vali quần áo đổ vung ra sàn.
– Anh đã hối hận, thì em trả lại tự do cho anh. – Thùy Vy thì thào yếu ớt.
– Tự do… – Trung Nghĩa rít lên. – Tôi muốn cả thiên hạ đồn ầm lên chuyện tôi lấy vợ vài tháng rồi ly dị hả?!
Thùy Vy thẫn thờ ngồi bệt xuống giường. Đầu óc nàng trống rỗng không gợi lên được chút suy nghĩ nào.