Nắng sáng lọt qua rèm cửa, chiếu vào gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Thùy Vy. Nàng khẽ chớp mắt, một cơn đau trong đầu làm nàng nhíu chặt lông mày. Cảm giác mệt mỏi lan khắp cơ thể làm nàng chỉ muốn ngủ thêm. Sau lưng nàng truyền đến cảm giác lành lạnh, nhưng bên trong ngực và hạ thể lại rất ấm. Cảm giác ấm áp dễ chịu của thứ nàng đang ôm làm nàng muốn rút vào thật sâu. Ghì thật chặt. Chân nàng vô thức gác lên, co duỗi lên xuống. Ấm quá… Đầu gối nàng lại chạm vào một vật khác, còn nóng hơn. Da thịt nàng đè lên nó, nó thật nóng, thật cứng.
Nhưng khi đầu óc định hình lại dần dần, từng cảnh tượng liên tục vụt qua đầu Thùy Vy. Cảm giác như một giấc mơ, nhưng rất thật. Đầu óc nàng quay cuồng nhớ đến những cảm xúc của cơ thể. Hai bầu vú bị sờ nắn, núm vú liên tục bị bú mút tham lam… Một cái lưỡi ngoáy sâu trong âm hộ làm nàng tê dại… Cơ thể hắn thật nặng… Hắn trường lên người nàng, ép cứng hai chân nàng mở rộng. Ánh mắt hắn nhìn nàng, đôi môi nhếch lên một nụ cười lưu manh hư hỏng. Thùy Vy mở choàng hai mắt. Mặt nàng đang áp lên một bộ ngực đàn ông nở nang rắn chắc. Nàng sửng sốt nhìn xuống.
– Không…
Thùy Vy hét lên, bật dậy. Ánh mắt nàng hoảng loạng nhìn người thanh niên trần truồng mà mình ôm ấp cả đêm. Chân nàng còn gác lên dương vật căng phồng gân guốc của cậu ta. “Không… Điều này không thể là sự thật”… Thùy Vy co rúm người, úp gương mặt đỏ bừng bối rối vào hai gối.
– Cô… Sao cô lại ở đây? – Ngạo Thiên tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn lên giường.
Trên giường là hai thân thể trần truồng của hai con bé Nhi Tình ôm ghì nhau, ngủ không biết trời đất. Có lẽ hai con bé nằm ngủ bên Ngạo Thiên, không chịu được lạnh nên leo lên giường. Lay hoay thế nào lại đạp cả cô Thùy Vy lăn xuống bên anh.
– Thật ra mọi chuyện không như cô nghĩ đâu…
‘Chát’.
Ngạo Thiên vừa nói nửa câu liền nhận một cái tát nảy lửa của Thùy Vy. Đôi mắt nàng rưng rưng đỏ hoe nhìn hắn. Nàng muốn nói, nhưng không biết nói gì… Nàng đã phản bội chồng, chà đạp lên luân thường đạo lý và cay đắng nhất là nàng vẫn nhớ như in những cảm xúc đó. Đôi mắt hắn, nụ cười hắn sao lại lưu manh mà quen thuộc như vậy? Vì hắn chính là Ngạo Thiên, học trò nàng.
– Sao em dám làm như vậy? Sao em dám… – Thùy Vy khóc nấc lên.
Ngạo Thiên xoa xoa bên gò má đỏ ửng, hắn không nói gì, cũng không biết giải thích thế nào. Hai con bé trên giường đã tỉnh lại, bối rối nhìn Thùy Vy khóc nức nở. Bé Nhi như chợt nhớ ra chuyện gì, kéo con Tình leo xuống giường.
Thùy Vy nhòe nước mắt nhìn cơ thể trần truồng của hai con bé đi ra khỏi phòng, càng khóc to hơn. Một cảnh tượng trụy lạc đến khôn cùng vừa thoáng qua đầu nàng. Ba nữ lõa lồ cuống quít giành giật từng khoảng da thịt trống trên người nam thanh niên. Ba cái miệng thèm thuồng liếm láp quanh một cái dương vật căng bóng gân guốc…
– Không… Trời ơi… Tôi đã làm gì thế này…
Ngạo Thiên thản nhiên mặc quần áo. Hắn kéo cửa sổ mở rộng. Hít một hơi thật sâu, rồi đặt điếu thuốc lên môi. Thùy Vy vẫn khóc thút thít sau lưng, nhưng hắn mặc kệ. Có một số chuyện không thể dùng miệng mà giải thích hết được. Hắn sinh ra đã không phải là loại người thích nói nhiều. Nhưng hắn không nói thì thôi, ít ra hai con bé kia phải biết giải thích thay hắn chứ, lại lẻn đi mất… Không biết đang làm gì?!