– Cô ấy đi về mà không nhắn gì sao? – Trung Nghĩa nhíu mày, hỏi Xuân Lan.
– Ừm… Chị cũng không hiểu nổi. Cô ấy đang vui vẻ như thế, tự dưng nói đau đầu… Muốn đi về…
Trung Nghĩa vẻ mặt hoài nghi, tiếp tục nhìn quanh sảnh tiếp tân của nhà hàng. Bóng người lố nhố đứng ngồi cười đùa… Nhưng anh không tìm thấy một bóng hình quen thuộc trong bộ váy đen. Điện thoại nàng lại không mang theo. Anh thật sự không tin nàng bỏ về mà không nói với mình một tiếng. Trung Nghĩa chợt nghĩ đến những biểu hiện gần đây của nàng. Sau lần họp mặt liên hoan ở nhà thằng học sinh tên Ngạo Thiên, Thùy Vy có nhiều lúc bần thần trầm lặng. Nàng có hành động kì lạ như hôm nay, có lẽ liên quan đến những chuyện đó. Có lẽ giờ này Thùy Vy đã về nhà…
– Vậy em về trước… Cảm ơn anh chị đã mời buổi tối.
Nhìn thằng chồng tội nghiệp lật đật lao ra đường ngoắt taxi, gã Bắc và Xuân Lan cùng nhếch mép cười. Uổng cho người học cao, đôi khi lại ngu ngốc như vậy. Vừa đem tiền, còn đem cả vợ dâng cho người khác mà không biết. Gã Bắc cười cười, tay vỗ vỗ túi quần dầy cộp. Hắn nhận một phong bì năm mươi triệu, còn giả vờ miễn cưỡng cho phép Trung Nghĩa trả tiền ăn. Hóa đơn Trung Nghĩa trả là đúng giá, vỏn vẹn 78 triệu đồng. Còn hóa đơn dành cho trường Hoa Mai thì đội lên hơn 30 triệu nữa. Nhưng tiền bạc có nhiều hơn hiện giờ gã cũng không quan tâm… Gã đang chờ… Chờ đàn anh thỏa thuê với thân thể Thùy Vy, hắn sẽ nhảy vào.
Trong căn phòng karaoke cuối hành lang tầng ba, một cảnh tượng tương phản đến xốn mắt đang diễn ra. Trên chiếc nệm tròn giữa phòng, một cơ thể phụ nữ tuyệt đẹp lõa lồ, oặn mình vặn vẹo, miệng rên rỉ nho nhỏ. Một cái đầu to loe hoe tóc đang hì hục hôn hít giữa cặp đùi mở rộng của nàng. Hai bàn tay to bè đưa lên không ngừng xoa nắn hai bầu vú mơn mởn của nàng. Những ngón tay nấc nấc mỡ của hẵn kẹp lấy hai núm vú đỏ hồng, se se liên tục.
– Ưmmm…
Thùy Vy đờ đẫn. Hạ thể nàng ưỡn cong lên như muốn dâng hiến trọn vẹn cho cái lưỡi tham lam của hắn. Trong đầu óc mê man của nàng, hắn thật điển trai, vẻ mặt nam tính, khóe miệng hắn luôn nhếch lên như một kẻ lưu manh. Cũng chính đôi môi đó đang ngậm kín âm hộ nàng, lưỡi hắn chèn vào giữa hai múi thịt căng mọng của nàng. Hắn làm nàng nức nở. Hắn thật hư hỏng, thật tội lỗi. Nhưng cơ thể nàng lại muốn hắn hơn bao giờ hết… Muốn hắn vào trong nàng… Để hai người cùng hòa tan vào nhau.
Gã Tùng ngậm kín lấy âm hộ Thùy Vy. Cái lưỡi to lớn của hắn quét sâu vào trong, ừng ực từng ngụm cổ họng liên tục nuốt xuống. Với thể trạng của hắn, cái bụng to lớn và cặp đùi phì nộm đã chèn kín không gian hoạt động của dương vật. Vì thế, cái lưỡi đã từ lâu đã trở thành chiêu bài chính của hắn. Nếu so sánh với khúc thịt bé tẹo giữa hai chân, cái lưỡi hắn càng linh hoạt, càng dài và càng to hơn.
Cũng giống như tiến hóa của loài người, khỉ xuống đất đi lại, thì không cần đuôi để bám móc vào cây. Hắn càng phát huy sự lợi hại của cái lưỡi, hắn càng mê say cảm giác được bú mút âm hộ phụ nữ. Hương vị từ sâu trong cơ thể Thùy Vy làm hắn mê say. Lưỡi hắn như một mũi khoan, khai phá từng ly hang động bí ẩn của nàng.