Mặt trời đã lặn xuống núi, Lý Cáp liền nắm ngao khuyển Đại Phi trở về thành Hổ
Dương.
Điếm phô, tửu lâu trên các con đường đều đã đốt đèn ***g rồi. Màn đêm ở Hổ
Dương bắt đầu phủ xuống.
Từ từ bước đi trên con đường nhiều xe ngựa cũng như khách đi đường qua lại,
bắt gặp ánh mắt kính sợ của cư dân bách tính xunh quanh, nghe được bọn họ cung
kính kêu mình “nhị công tử”, Lý Cáp đột nhiên có cảm giác như đang nằm mộng,
hốt hoảng.
Sau khi đi dạo một hồi, Lý Cáp cảm thấy bụng hơi đói, liền thuận tiện đến ghé
vào một gánh hàng bên đừng lấy hai cái bánh chiên, món ăn bình dân đặc sắc ở
vùng này, rồi vừa đi vừa ăn. Miếng bánh chiên này tự nhiên sẽ không tốn tiền.
Lý nhị công tử trong thành Hổ Dương, còn cho tới bây giờ chưa từng mang theo
tiền.
Đi chưa được hai bước, Lý Cáp vô tình thoáng thấy một tiểu khất cái đang nhìn
chằm chằm cái bánh chiên trong tay của mình.
Tên khất cái cũng không có gì kỳ quái, trong thành thị phồn hoa cũng sẽ có
khất cái, thậm chí thành thị càng phồn hoa, khất cái càng nhiều. Khất cái
trong thành Hổ Dương không tới một ngàn cũng được mấy trăm người. Hằng ngày
đều thấy khất cái đếm không xuể.
Nhưng tiểu khất cái này có chút bất đồng, đôi mắt của nó rất sáng, rất thuần,
giống như hai viên bảo thạch xinh đẹp.
Đôi mắt xinh đẹp như vậy, Lý Cáp vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cứ như vậy, bị
hấp dẫn của đôi mắt kia, hắn liền hướng về phía tiểu khất cái đó đi qua.
Tiểu khất cái thấy bánh chiên trong tay của Lý Cáp, cái miệng nhấp nhắp, nuốt
nước miếng, hiển nhiên là rất đói. Nhưng khi chứng kiến ngao khuyển Đại Phi
bên cạnh Lý Cáp, cũng là thân thể run lê, rồi rút người vào góc tường bên
cạnh.
Sau khi đi tới gần, nhờ ngọn đèn gần đó, Lý Cáp mới thấy rõ tiểu khất cái kia
là một tiểu cô nương, bộ dáng chỉ sáu bảy tuổi, mặt mày dính dầy lọ nghẹ, tóc
hơi rối. Nhưng từ chất liệu không tầm thường của bộ y phục trên thân thể tuy
dơ tuy loạn của nàng có thể thấy được, tiểu cô nương này không phải là một tên
khất bình thường đơn giản như vậy, rất có thể là một thiên kiên trong một nhà
hào môn gặp phải rủi ro gì đó.
Lý Cáp ngồi xuống bên cạnh tiểu cô nương, đưa cái bánh chiên còn chưa cắn qua
tới trước mặt của nàng.
Tiểu cô nương nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn về phía ngao khuyển Đại Phi, muốn
cầm lấy bánh chiên nọ, rồi lại có chút sợ hãi. Bộ dáng khiếp sợ kia, làm cho
Lý Cáp từ đáy lòng dâng lên một hồi yêu thương và xót xa.
Lý Cáp vỗ đầu ngao khuyển Đại Phi: “Đi, tới bên kia trước mà đợi.” ngao khuyển
Đại Phi thoáng chốc chạy hơn tám bước, rồi ngoảnh đầu lại nhìn về phía bên
này.
“Ăn đi.” Lý Cáp mỉm cười, đem bánh chiên đặt vào tay của tiểu cô nương.
Nữ hài nhìn bánh chiên trong tay, lại nhìn Lý Cáp, dùng thanh âm thật nhỏ
không thể nghe rõ mà nói “cám ơn”, rồi mở miệng căn miếng bánh. Mặc dù rất
đói, nhưng lúc ăn không giống như bộ dạng ngốn nga ngốn nghiến như Lý Cáp dự
đoán, mà là từ tốn nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống.
Vào lúc này, tiểu cô nương mới sáu bảy tuổi, tự nhiên sau khi có được thức ăn
vẫn không quên nói “cám ơn”, lại ăn uống không hấp tấp như thế, trước kia nếu
nhà không có dạy nghiêm khắc, là tuyệt đối không có khả năng nào. Điều này
càng làm cho Lý Cáp khẳng định chắc chắn hơn về sự suy đoán của mình trước đó,
tiểu cô nương này tám phần là thiên kim tiểu thu gặp chuyên không may.
Đang ăn, lông mi tinh sảo của tiểu cô nương khẻ nhăn lên, tự hồ như nuốt hơi
khó khăn. Nhìn cái miệng của nàng hơi khô nức, Lý Cáp biết được nàng có thể
đang khát, liền đứng dậy, ngoắc một người bán hàng rong cách đó không xa lại
đây.
Người bán hàng rong rất nhanh chạy như điên tới, cúi người, mỉm cười nói: “Nhị
công tử?”
Lý Cáp nói: “Ngươi, bưng một chén sữa đậu nành tới đây, phải nguội đó.”
“Vâng.” Người bán đáp ứng vội vàng quay lại múc một chén sữa đậu nành.
Chỉ chốc lát, một chén sữa đậu nành được đưa ngay trước mặt tiểu cô nương.
“Vừa uống vừa ăn, tránh bị nghẹn.” Lý Cáp còn bảo người bán mang tới một cái
ghế dài, ngồi bên cạnh tiểu cô nương.
Tiểu cô nương lại nhỏ nhẹ nói cảm ơn, rồi tiếp lấy chén sữa đậu nành, uống một
hớp, lại tiếp tục tiêu diệt miếng bánh chiên trong tay.
Lý Cáp thật sự là càng nhìn càng thích tiểu cô nương này, không khỏi trong
lòng thầm nghĩ, chính mình có phải có sở thích thích trẻ con hay không? Nhưng
mà lập tức nghĩ lại, chính mình bây giờ chỉ có chín tuổi mà thôi, thích tiểu
cô nương tuổi như vậy tất nhiên là đúng rồi.
Lý Cáp mỉm cười nhìn tiểu cô nương vừa uống sữa đậu nành vừa ăn bánh chiên,
đột nhiên nụ cười trên mặt từ từ cứng lại, một tia thần sắc kinh ngạc xẹt qua.
Sau khi ăn uống sữa đậu này và bánh chiên xong, tiểu cô nương hai tay đang cầm
cái chén trống trơn cúi đầu ngồi bên cạnh Lý Cáp, thỉnh thoảng còn khẽ ợ. Bộ
dáng đó thật sự rất đáng yêu.
Lý Cáp đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của tiểu cô nương, để mặt nàng đối
diện với chính mình.
Tiểu cô nương khiếp khiếp cùng Lý Cáp nhìn nhau một hồi, liền thẹn thùng nhắm
mắt lại, lông mi thật dài khẽ run. Mà Lý Cáp lúc này vẻ mặt nghiêm túc, ngay
cả nụ cười bình thường xuất hiện trên mặt đã biến mất.
Lý Cáp đột nhiên đứng lên, rồi ngồi trước người nữ hài, chạm qua đôi tay và
đôi chân của nàng, thậm chí cỡi luôn đôi hài dưới chân để kiểm tra. Nữ hài
muốn phản kháng, nhưng bị Lý Cáp nhìn, liền không dám động đậy, chỉ có thể mặc
cho nam hài này trên thân thể của mình sờ đông sờ tay. Thân thể nhỏ nhắn bởi
vì sợ hãi mà run lên.
Người trên người thấy cảnh tưởng này đều rất lấy làm lạ, trước kia Lý nhị công
tử thường xuyên 'treo ghẹo' đại cô nương trên đường, nghe nói còn có tiểu sử
huy hoàng, bảy tuổi đi kỹ viện, mà bây giờ tự nhiên ở trên đường khinh bạc một
tiểu khất cái. Sách sách, thật sự là… Khái khái, thật sự cái gì cũng không
nên nói ra. Cái lỗ tai của Lý nhị công tử thính lắm.
Lý Cáp cũng mặc kệ ánh mắt như thế nào của người đi đường. Hắn bây giờ hai mắt
phát sáng, trên mặt là một bộ thần sắc hưng phấn, trong lòng cao hứng đến nổi
muốn bay luôn.
Oa ha ha ha ha! Nhặt được bảo vậy rồi! Tiểu cô nương này tự nhiên là một
nguyệt nữ trời sinh mị cốt!!! Lý Cáp trong lòng vui mừng, nước miếng rất nhanh
chảy ra. Hắn nhớ rõ ràng, sư phụ từng nói với hắn, nữ nhân trời sanh mị cốt
chia làm bốn cấp, cấp bốn là nhu nữ, cấp ba là trữ nữ, cấp hai là tinh nữ, cấp
cao nhất là nguyệt nữ, loại ngàn năm khó gặp này!
Xem ra chính mình thật sự chọn đúng sư phụ! Nếu không phải cùng y học ngữ nữ,
tương nữ thuật này, hôm nay làm sao có thể nhân biết được mỹ nữ tuyệt thế này
cơ chứ?
Nghĩ đến trong sách có ghi lại, nguyệt nữ sau khi trưởng thày thân thể xinh
đẹp, phong tình quyến rũ, và việc trên giường thì tuyệt vời, Lý Cáp không nhịn
được lại kích động, rất nhanh ôm tiểu cô nương ngồi trên ghế lên, rồi tham lam
hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, cũng mặc kệ trên mặt còn dính lọ
nghẹ.
Mà tiểu cô nương trời sinh mị cốt này bây giờ sớm đã ngây người, kinh ngạc, bị
cái tiểu ca ca đưa sữa đậu nành cho mình uống, bánh chiên cho mình ăn, kéo đi
“Đại Phi, về nhà!” Lý Cáp quay về phía ngao khuyển Đại Phi hô một tiếng, hưng
phấn kéo tiểu cô nương đi về nhà.
Cái gì? Không hỏi tên tuổi của người ta, không hỏi thân thế của người ta? Hắc
hắc, không sai, Lý Cáp là nhìn ra tiểu cô nương này trước kia tất là một thiên
kim tiểu thư nhà hào môn, nhưng điều này thì như thì như thế này? Bây giờ được
hắn Lý nhị công tử để mắt tới, hắn cũng mặc kệ tiểu cô nương trước kia ở nhà
nào.
Miếng thị đã vào trong miệng, không có lý nào lại nhổ ra. Giống như, mỹ nữ đã
tới tay, không thể để cho nàng chạy mất được! Mặc dù cái mỹ nữ này vẫn còn là
một tiểu cô nương…
Mới vừa đến trước cửa nhà, quản gia Lý Đồng liền ra đón: “Nhị công tử, ngài đã
trở về. Lão gia và phu nhân đang đợi ngài cùng dùng cơm. Đã đợi lâu rồi.”
Lý Cáp khẽ sửng sờ, nói: “Tại sao lại chờ ta cùng dùng cơm? Hắn trước kia là
thường xuyên chơi tới khuya mới trở về, việc không ở nhà dùng cơm là bình
thương. Hôm nay thật là kỳ quái, phụ mẫu tự nhiên chờ hắn cùng dùng cơm. Không
phải tỷ tỷ rời đi, sự quan tâm của hai người quá sâu không có chỗ phát tiết
ư?!
“Biết rồi, ta đi thay y phục rồi sẽ tới. Được rồi, gọi nha hoàn mang nàng ta
đi tẩy rửa, tìm một bộ y phục sạch sẽ thích hợp cho nàng ta. Nếu không có, thì
tạm thời ra ngoài mua vài bộ, mua nhiều vào, phải là đẹp nhất tốt nhất. Ờ, còn
có, đưa cho nàng một ít điểm tâm, phòng chừng là vẫn ăn chưa no.” Lý Cáp vừa
đi đến bên cạnh tiểu cô nương vừa phân phó cho Lý Đồng.
Lý Đồng tuy có chút nghi vấn, nhị công tử này như thế nào đi tiễn đưa đại tiểu
thư xong rồi lại dẫn một tiểu khất cái trở về? Nhưng nhị công tử làm cái gì
không tới lượt hắn quản, chỉ nhất nhất đáp ứng rồi đưa tay định dắt tiểu cô
nương đi.
Nhưng tiểu cô nương lại tỏ ra hoảng sợ trống phía sau Lý Cáp, bàn tay nhỏ xíu
vẫn nắm chặc tay hắn không chịu buông, khiếp khiếp lộ ra nửa cái đầu cảnh giác
nhìn Lý Đồng đang ngạc nhiên.
Nhìn thấy tiểu cô nương phản ứng như vậy, Lý Cáp liền cao hứng – đã không còn
coi hắn là người lạ nữa rồi.
“Ngươi không cần sợ, đi theo hắn tắm rửa rồi thay y phục, được không?” Lý Cáp
vỗ nhẹ lên gương mặt của nữ hài, ôn nhu nói.
Nữ hài nắm tay của hắn chặc hơn, đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch nhìn hắn, và
nói:” Không muốn đi, không muôn đi….” thanh âm tuy rất nhỏ khó nghe được,
nhưng lại giống như mảnh lụa mềm mại nghe rất êm tai, lòng người sảng khoái,
không hổ là nguyệt nữ a!
“Tính gì, Lý Đồng, ngươi đi nói với phụ mẫu ta, ta trên người rất dơ, phải đi
tắm rửa, một hồi sẽ tới, và nói cho bọn họ đừng chờ ta, cứ ăn trước.” Bất đắc
dĩ, Lý Cáp đành tự mình dẫn tiểu cô nương đi tắm rửa và thay y phục.
Gọi hai nhà hoàn tới, chuẩn bị nước nóng, Lý Cáp nắm tay tiểu cô nương vào
trong phòng.
Nha hoàn chuẩn bị khăn ướt giúp nàng ta lau mặt, nhưng nàng ta đem mặt giấu
vào trong lòng ngực của Lý Cáp, không chịu ngước lên.
Lý Cáp đành chỉ nói với hai nha hoàn: “Các ngươi ra ngoài mua vài bộ y phục
nàng có thể mặc được rồi quay lại, nhớ lấy, phải thứ tốt nhất, mua nhiều vào.”
Nha hoàn đứng ứng xong, rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Lý Cáp và
tiểu cô nương.
Lý Cáp vừa dùng khăn ướt giúp nữ hai lau đi đất cát dính trên mặt, vừa hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Nữ hài nhẹ giọng trả lời: “Ta gọi là tiểu Oánh.”
Lý Cáp thì thầm liên tục: “Tiểu Oánh tiểu Oánh? Ừm…. nghe không tệ, nhưng mà
sau này ngươi cũng không gọi bằng tên này nữ, sau này ngươi gọi là… ân, gọi
lại Thiên Thiên đi, Lý Thiên Thiên, biết không?” Cái tên 'Thiên Thiên' này mặc
dù hình như rất bình thường, nhưng hắn cảm giác rất xứng với tiểu Oánh, gọi
cũng dễ nghe lắm.
Nữ hài ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết.”
“Ngươi tên gì?”
“Thiên Thiên.”
Lý Cáp trong lòng mừng rỡ, tiểu Oánh, a không, là Thiên Thiên, thật sự đã xem
mình là người thân nhất, trăm y trăm thuận, thật là một tiểu vưu vật khiến
người ta yêu!
Từ khi hắn biết được Thiên Thiên là trời sinh mị cốt nguyệt nữ, hắn đã quyết
định tự mình đem nàng bồi dường thành nữ tử chính mình muốn. Bây giờ Thiên
Thiên đối với hắn rất ỷ lại, cái này càng khiến cho hắn dễ dàng áp dụng kế
hoạch bồi dưỡng.
Nhìn Thiên Thiên sau khi lau sạch sẽ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ngũ quan tinh
sảo, Lý Cáp thật sự là yêu thích không muốn bỏ, trong lòng một trận kích động,
không nhịn được lại hôn nàng một cái.
Lý Cáp đưa tay thử nước nóng, vừa được, liền nói với Thiên Thiên: “Cỡi y phục
ra, rồi vào tắm rửa, sau đó sẽ trở thành tiểu Thiên Thiên thơm tho.”
Thiên Thiên nhìn Lý Cáp, muốn nói lại thôi, khẽ cắn môi nhưng vẫn không động
đậy.
Lý Cáp kỳ quái hỏi: “Như thế nào? Cần ta giúp cỡi không?”
Thiên Thiên khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Ngươi…. có thể xoay người sang chỗ
khác không?”
Lý Cáp ngẩn người, lập tức mỉm cười: “Không được, ngươi sau này là nữ nhân của
ta. Mà nữ nhân của ta, ở trước mặt cởi y phục, có gì đâu nào?” Hắn chính mình
cũng không biết hôm nay tại sao lại háo sắc đối với một tiểu cô nương chỉ sáu
bảy tuổi như vậy, cũng không biết là vì dục vọng tận đáy lòng bị áp chế khá
lâu, hay là bởi vì Thiên Thiên là nguyệt nữ.
Thiên Thiên nghe được hắn nói như vậy, khuôn mặt trắng noản lại khẽ ửng đỏ,
không nói gì thêm, bắt đầu cởi ra từng kiện từng kiện xiêm y trên người, sau
đó lại từng kiện từng kiện xếp ngay ngắn một bên, chỉ trong chốc lát, trở
thành một tiểu bạch dương trần truồng.
Da của Thiên Thiên rất trắng rất mền, thoạt nhìn giống như bánh kem, khiến tâm
của Lý Cáp ngứa ngáy.
Thiên Thiên trong thùng nước tắm rửa, Lý Cáp thì ngồi một bên nhìn, trong
phòng hơi nước bốc lên, mơ hồ, hắn hình như thấy được một diệu linh nữ tử đang
ngồi trong thùng nước vui đùa với cánh hoa trong đó, mái tóc thật dài và cái
lưng trắng noãn đối diện hắn. Từ từ nàng quay mặt lại, là một khuôn mặt tuyệt
mỹ đến nổi khiến người ta hô hấp khó khăn.
Một nụ cười nhẹ hình như liền muốn hấp cả linh hồn của Lý Cáp.
“Ta… ta tắm xong rồi.” Một thanh âm nhỏ nhẹ vang bên tai, đem Lý Cáp từ
trong ảo tưởng trở về, ngẩng đầu lại nhìn, Thiên Thiên đã quàng một cái khăn
lớn đang đứng trước mặt của mình. Khuôn mặt ngây thơ vui vẻ kia, mơ hồ có thể
thấy được một tia thần vận và hình dáng của tuyệt thế mỹ nữ trong ảo tưởng.
Thật sự không được, nguyệt nữ tự nhiên lợi hại như vậy?! Mà nàng chưa tới mười
tuổi a! Lý Cáp trong lòng kinh hô.