Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 83: Thượng con mẹ mày ấy! – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 83: Thượng con mẹ mày ấy!

Trường kiếm xuất vỏ không một tiếng động, hai bóng mờ lướt về phía huynh đệ
nhà Ngưu. Nhưng trong chớp mắt hai thân ảnh kia bị bắn ngược trở lại, bất quá
tam Ngưu cũng bị chấn lùi mấy bước.

Xem ra hai tên cầm kiếm kia cũng thường thường thôi. Lý Cáp đánh giá đối
phương rồi ra lệnh cho tam Ngưu:

– Đem phế hết bọn chúng đi!

– Rõ!

Tam Ngưu huynh đệ đồng thanh đáp. Ba cặp mắt hổ trợn trừng khóa chặt mục tiêu
phía trước. Hai đại hán cầm kiếm lúc này đã biết hàng nên không dám hồ đồ lao
lên nữa. Hai phe vừa mới đáp nhau một chiêu cũng biết đối phương không hề kém
mình, xem ra cũng là một loại cao thủ.

– Ầm ầm!

Mấy tiếng chat chúa vang lên, cả năm người lại một lần nữa nhào vào nhau. Lúc
này thực khách ở trên lầu đã bị dọa cho chạy té đái.

Lý Cáp âm hiểm cười cợt, dần dần tiếp cận công tử ca bên kia. Lý Cáp vừa thong
thả bước vừa bẻ ngón tay rôm rốp. Hắn tuy không phải là cao thủ luyện võ nhưng
mà cũng là dân chuyên ngành oánh lộn. Bao nhiêu năm lăn lộn cùng với đám lưu
manh hiển nhiên Lý Cáp cũng không thiếu nghề à nha.!

Công tử ca kia vừa nhìn thấy Lý Cáp mon men đi đến thì hai chân mềm nhũn. Hắn
ta khẩn trương đến mức phải để nữ tử kia dìu chạy về phía sau. Người duy nhất
còn tương đối thoải mái chính là tên ẻo lả nhợt nhạt giống đàn bà kia, hắn
nhìn Lý Cáp rồi run giọng nói:

– Ngươi…ngươi thật to gan! Ngươi không biết chủ nhân nhà ta là ai hả? Ngươi…

– Ngươi ngươi cái con mẹ ngươi!

Không đợi tên kia nói xong Lý Cáp đã đấm một phát vào mặt hắn. Quyền đầu uy
mãnh đập thẳng vào mắt tên kia làm hắn xỉu luôn tại chỗ.

Lý Cáp tháy kỳ quái, sờ sờ lại nắm tay, cảm giác rất quen thuộc. Tiếng nói của
tên đang nằm đo ván trên mặt đất kia sao mà vừa cao lại vừa thanh, không phải
là nữ giả nam đó nha!? Lý Cáp giơ chân lên đạp đạp vô ngực hắn, ặc là màn hình
phẳng, xem ra không phải nữ tử rồi.

– Ngươi…ngươi đừng có qua đây!

Công tử ca kia đã bị dồn đến góc tường. Hắn chỉ còn nước cầu cứu hai đại hán
đang bị ba huynh đệ vây khốn:

– Trương Thiên, Trương Địa mau tới cứu cô!!!

Bên kia Trương Thiên, Trương Địa nghe tiếng kêu cứu thì kiếm quang đột ngột
sáng lòa tạo thành một bức bình phong chói mắt nhưng bọn huynh đệ nhà Ngưu
cũng chẳng hề nao núng. Tuy bọn họ không thể đem hai người kia đánh ngã nhưng
cũng có thể kiềm chế được.

Lý Cáp cười hắc hắc, lao về phía trước, lại một quyền tung ra đập vào bụng tên
công tử ca.

– Ai da!

Công tử ca hét thảm một tiếng rồi nằm ra đất lăn lộn. Nữ tử đang dìu hắn thì
bị dọa cho tái mặt, run rẩy nói:

– Đừng giết ta! Làm ơn đừng giết ta…

Lý Cáp ngồi lên bụng tên công tử ca, tát cho hắn một cái, âm thanh vang lên
thật là dễ nghe, thanh thúy đến cực điểm a. Lý Cáp nghe âm thanh kia vang lên
cứ như là uống thuốc tăng lực vậy, vô cùng thoải mái.

– Ngươi…ngươi…ngươi dám đánh cả cô!!?

Công tử ca kia bụm miệng, trợn mắt gào hét.

– Cô cô cô cái ***! Lão gia tử không có em gái!!

Lý Cáp nói xong thì táng một quyền vào miệng tên tội nghiệp kia. Quyền này lôi
đi của hắn mất hai cái răng cửa.

– Au ui!..nhồ nhốn nhạn! (đồ khốn nạn)

Công tử ca bị mất hai cái răng cửa nên nói năng không được rõ ràng lắm. Lý Cáp
cười ha hả, bóp lấy cằm của hắn, đem hắn lôi đi xềnh xệch.

Công tử kia dáng người so với Lý Cáp kém xa. Hắn chỉ đành để mặc Lý Cáp kéo
đi, nước mắt theo cơn đau tuôn ra lã chã.

Kéo tên kia đến bên mép bàn, Lý Cáp tung đầu gối vào mặt tên công tử làm hắn
ngã vật ra đất, ôm mặt kêu ồ ồ.

Thừa dịp này, Lý Cáp nhảy lên cái bàn bắt chước theo đo vật Mỹ ngày trước hắn
hay xem trên TV. Lý Cáp tung người rơi tự do, hai chân thu lại, đầu gối nhằm
thẳng vào bụng công tử ca đáng thương.

Lý Cáp mình đồng da sắt, coi như có hụt thì cũng không bị vỡ bánh chè. Lúc này
công tử ca kia hét lên thảm thiết, có tiếng xương vỡ vang lên răng rắc, xem ra
xương sườn bị gãy không ít nha.

– Nhá nhơi ~~! (Má ơi)

Tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang lên, thật không ngờ tên kia lại có thể gào
to đến được như thế.

Lý Cáp nghe điếc cả tai. Hắn vơ ngay cái nồi thức ăn bên cạnh đem ụp vào mặt
tên kia, thành ra âm thanh lúc này cũng chỉ là những tiếng uôm uôm không rõ
ràng…

Công tử ca kia tựa hồ muốn phản kháng, hai tay quơ quào loạn xạ. Lý Cáp đang
ngồi trên người hắn thì không khỏi cảm thấy xấu hổ. Tư thế hai người lúc này
giống như là Lý Cáp đang đi cưỡng gian tên kia vậy.

Lý Cáp tức mình, bỏ cái nồi ra, nắm lấy hai cái đũa chọc thẳng vào mắt kẻ tội
nghiệp. Tên kia phản ứng cũng rất tốt nhanh chóng thu hai tay che kín mắt hô
to:

– Nhừng! (đừng)

Lý Cáp nhìn thấy hai lỗ mũi của công tử ca có vẻ nhỏ. Hắn cười lạnh trong lòng
rồi đâm thẳng hai cái đũa vào lỗ mũi.

– á á á!!!!

Công tử kia nước mắt và máu mũi phun ra đầm đìa. Hắn bị hai cái đũa đâm thủng
khoang mũi, thốn đến cực điểm, lăn lộn trên sàn nhà kêu khóc thảm thiết.

Lý Cáp đương nhiên không có dùng hết lực, nếu không thì cái mạng tiểu tử kia
coi như đi tong.

Đứng dậy phủi tay, Lý Cáp đang muốn gọi bọn Ngưu huynh đệ thu binh thì tên
công tử ca vùng lên. Không biết lấy đâu ra sức lực, hắn cầm cái ghế con đập
thẳng vào đầu Lý Cáp.

– Ai da! Cuối cũng cũng vùng lên khởi nghĩa hả?

Lý Cáp cười khặc khặc, nhẹ nhàng đỡ lấy cái ghế kia. Hắn một tay gì đầu tên
kia xuống bàn, một tay lần vào trong quần công tử ca, chạm vào một cụm gì đó
mềm mềm thì Lý Cáp bóp mạnh một phát.

– á!!!

Tiếng hét lần này lại càng kinh tâm động phách, bất quá nó cũng không có kéo
dài vì tên kia đã ngất đi mất rồi.

Cô nàng bị lãng quên ở phía sau cầm bình rượu lên định đánh trộm Lý Cáp một
cái thì Hương Hương phát hiện ra. Nàng cười rồi nhẹ nhàng phất tay một cái,
một luồng kình phong quét thẳng cô nàng kia bay xuống dưới lầu.

Lý Cáp bắt lấy bình rượu rồi ngó xuống dưới lầu. Nữ tử kia bị ngã gãy lòi
xương chân, cả người bê bết máu, sống chết không rõ. Lý Cáp hắc hắc cười nói:

– Hương Hương nàng thật là lạt thủ tồi hoa đó nha!

Hương Hương vội nói:

– Ta tự ý ra tay, xin chủ nhân trách phạt.

– Ngươi cứu ta, sao ta lại đi phạt ngươi được. Dù sao hoa kia cũng là hoa ***
lợn…ha ha, tam Ngưu, chúng ta rút lui!

Lý Cáp cầm lấy cái khăn tơ tằm Hương Hương đưa cho lau tay rồi gọi bọn tam
Ngưu lúc này đang áp chế hoàn toàn hai đại hán.

– Rõ!

Thanh âm dõng dạc vang lên cùng với tiếng trường kiếm bị bẻ gãy. Hai người kia
cũng bị đánh bay ra ngoài, hộc máu tại đương trường.

Tam Ngưu hô to sảng khoái rồi chạy về bên Lý Cáp.

Mấy người Lý Cáp nhanh chóng đi xuống dưới tửu lâu, bọn họ cũng không thèm nói
chuyện đền bù cho chủ quán định lên ngay xe ngựa đi ra khỏi thành. Dưới lầu
lúc này đã nêm chật kín người, bất quá có Ngưu Nhị và Ngưu Tam mở đường nên
bọn họ cũng nhanh chóng chạy thoát.

Đoàn người Lý Cáp vừa rời đi thì nha dịch trong thành ập đến phong tỏa cả tửu
lâu.

Xe ngựa của Lý Cáp lúc này đang bon bon trên quan đạo, Ngưu Đại cảm thấy có
điều gì đó không đúng liền hỏi Lý Cáp:

– Chủ nhân, chúng ta chưa ăn no sao đã vội rời đi rồi? Chúng nó đánh không
lại ta thì cớ gì ta phải lén lút chạy trốn?

Lý Cáp ôm Hương Hương ở trong xe giải thích:

– Tiểu tử kia lại có thể xưng danh cô thì rất có thể là người của hoàng tộc,.
Chúng ta đập hắn một trận như vậy tốt nhất là nhanh chân chạy trước cho đỡ rắc
rối.

Ngưu Đại cũng mặc kệ cái gì là hoàng tộc, đối với hắn làm dân đen mà có thịt
để ăn là vui lắm rồi. Bất quá Lý Cáp đã nói vậy thì hắn cũng không dây dưa
nữa, chuyên tâm đánh xe.

Hương Hương hỏi:

– Chủ nhân lại gặp phiền toái rồi phải không?

Lý Cáp cười hắc hắc:

– Có phiền toái gì đâu? Chúng ta bí mật xuất môn thích đánh ai thì đánh, bọn
kia làm sao biết ta là ai được?! Hơn nữa Vương gia cùng bọn đệ tử trong Đại Hạ
quốc ta cơ bản đều gặp qua cũng chưa thấy thằng nhãi này, nói không chừng nó
cũng là một Tiểu Vương chạy ra từ khe suối nào đó đến đây khoe mẽ đó…(ý của Lý
Cáp là chửi thằng kia là con ba ba. Vương bát đản là con ba ba- Nhân đây Miu
cũng bàn về cái chửi Vương bát đản hay ô quy của bọn Tàu. ô quy là rùa đen rút
đầu chính là hèn nhát thì ai cũng biết rồi nhưng Vương bát đản thì khác à nha.
Các huynh đệ có để ý cái cái đầu con ba ba giống như con trym không… chính là
cái ý đó đó)

– Ừm!

Hương Hương cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần bọn kia đe dọa đến Lý
Cáp là nàng cắt đầu bọn chúng.

Đang mỗi người một suy nghĩ thì bỗng nhiên cuồng phong gào thét, cuộn bụi đất
mịt mù. Hương Hương đang nằm trong lòng Lý Cáp bỗng nhiên vểnh tai nhỏ lên
nghe ngóng xung quanh.

– Có chuyện gì thế?

Lý Cáp nghi hoặc hỏi.

– Có người đnag đuổi theo.

Hương Hương nói xong liêng muốn đứng lên nhưng Lý Cáp lại kéo nàng trở lại.
hắn ôm Hương Hương vào lòng rồi nói:

– Nếu có người tới cứ để cho bọn Ngưu huynh đệ đi đối phó.

Ngưu Đại nghe Lý Cáp phân phó thì hứng khởi vô cùng, liếm môi nói:

– Hương Hương cô nương để cho chúng ta xuất quân nha!

Hương Hương nhíu đôi lông mày thanh tú. Nàng ôn nhu thuyết phục Lý Cáp:

– Chủ nhân, người tới võ công cực cao…

Còn chưa nói xong thì một lão giả áo xám đầu bạc mang theo cuồng phong bão vũ
đã chặn trước xe ngựa của Lý Cáp.

– Tiểu tử kia ở đâu dám tới làm loạn? Không biết trời cao đất dày, gây gổ
đánh người của thượng nhân!

Lão giả nói oang oang như chuông đồng. Mấy thớt ngựa bị dọa sợ hãi lui liên về
phía sau.

Nhưng đám Lý Cáp cũng không phải là kẻ vô dụng, để mặc người ta chặn đường
quát tháo, vẫn ung dung đứng nhìn lão giả hò hét. Lảo giả kia thì lại cảm thấy
chột dạ, năm người kia hơi thở đều không phải là kẻ có võ công như thế nào lại
chịu được tiếng quát có ẩn chứa nội kình của lão? Nhưng nhớ tới tình cảnh của
Trương Thiên và Trương Địa thì sắc mặt hắn lạnh đi, xem ra bọn người kia cũng
là cao thủ ẩn mình…

– Thượng nhân?!

Lý Cáp lầm bầm, hắn nghĩ không ra người trong hoàng tộc có ai danh xưng là
thượng nhân. Lý Cáp xì một tiếng khinh bỉ:

– Thượng cái *** ấy! à…mà mẹ ngươi cũng già xọm xương rồi, lão tử ghê
tởm không thèm thượng!

– Thằng nhóc con không biết sống chết!

Lão giả kia giận tím mặt, hai tay chụm lại thành trảo, thân hình loáng lên
muốn lao đến bắt Lý Cáp.

Tam Ngưu ngay lập tức chắn trước mặt. Cả ba người đồng thanh hét lên một
tiếng, cuồng phong cuộn lên, đất đá bốn phía bị thổi tung, cây cối bên đường
cũng rạp cả xuống.

Lý Cáp vội vàng ôm Hương Hương lao vào trong xe ngựa để tránh bụi bặm dính vào
người .rồi háo hức xem chiến sự diễn biến qua cửa sổ.

Lão giả kia vung tay áo tấn công huynh đệ Ngưu. Chiêu thức của lão giả tự
nhiên, trôi chảy không nhìn ra chút luống cuống nào, lại có một quầng sáng màu
vàng nhạt ẩn hiện trong đó, không khỏi làm Lý Cáp ngạc nhiên.

– Chủ nhân, người này tu vi trong võ đạo cực cao. Bọn Ngưu Đại không phải là
đối thủ của hắn.

Hương Hương thì thầm trong tai Lý Cáp.

– Hả?

Lý Cáp bị bất ngờ. Hắn hỏi lại:

– Nói như vậy là ta đang ***ng phải cao thủ chân chính sao?

Hương Hương nói:

– Chủ nhân không cần lo lắng. Người này cứ để cho Hương Hương đối phó.

Lúc này tam Ngưu huynh đệ càng đánh càng rơi vào thế hạ phong nhưng bọn họ
không nản chí. Ba người phối hợp ăn ý, càng đánh càng hăng, từng tiếng hét
rung trời vang lên như hồng hoang cự thú đang tử chiến.

Lão giả kia tuy áp chế tam Ngưu huynh đệ nhưng cũng không làm sao đánh ngã hết
cả ba người. Trong lòng lão cảm thấy khó tin, từ khi nào lại xuất hiện ban tên
cao thủ ngoại gia công phu này chứ?!

Bất quá lão giả kia chiến kỹ cũng áp đảo, hơn nữa kinh nghiệm cũng vượt trội,
hắn đợi cho ba người xuất hiện sơ hở rồi vung tay áo quét ngang, tam Ngưu nhất
thời bị hất văng ra ngoài.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.