Gió thu lạnh lẽo lùa lá vàng rơi xuống đất ào ào, một cỗ xe ngựa xa hoa bọc
thép được một đại hán điều khiển lao đi ầm ầm thổi tung cát bụi trên Chạy song
song với xe ngựa là hai kĩ sĩ thân hình to lớn uy mãnh. Hiển nhiên chủ nhân
của cỗ xe ngựa kia chính là Lý Cáp còn ba đại hán kia lần lượt là Ngưu Đại,
Ngưu Nhị và Ngưu Tam.
Trong thùng xe sang trọng lúc này đang có đại chiến kịch liệt diễn ra.
Thân thể trần truồng của một đôi nam nữ đang hỗn chiến kịch liệt, lăn qua lăn
lại. Người nam thì khôi ngô cường tráng, còn người nữ thì mềm mại kiều mị, cả
hai ra vào nhún nhảy gào thét rên rỉ rất là nhiệt tình…
Cũng phải công nhận là cỗ xe cách âm quá tốt đi, hai người chiến nhau ầm ĩ như
vậy nhưng người bên ngoài lại không hay biết gì. Bởi vậy hai người trong xe
càng tận tình phóng đãng, người nam thì gầm gừ ra vô như bổ củi, người nữ thì
uốn éo uyển chuyển như dòng nước…triền miên chiến đấu không mệt mỏi…
Mây mưa qua đi, người nam kia nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hoàn mỹ như ngọc tạc
của nữ tử, nhẹ nhàng nói:
– Hương Hương à, chúng ta còn cách Long Thủ sơn xa không?
Nam tử chính là Lý Cáp đó mà. Hắn hiện đang rất sốt rột đi tìm kiếm Càn Khôn
vô cực dâm pháp.
Hương Hương áp mặt vào trong ngực Lý Cáp, thỏ thẻ nói:
– Khoảng ba ngày nữa sẽ tới nơi.
– Ừ!
Lý Cáp cũng không nói nhiều nữa. Hắn khép hai mắt lại, đê mê tận hưởng thân
thể mềm mại cùng với làn hương say đắm…
Hương Hương bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Nàng ngẩng đầu lên hỏi Lý Cáp:
– Chủ nhân đang nhớ mấy người ở nhà phải không?
Lý Cáp mở mắt, hắn nhìn thật sâu vào mắt Hương Hương, hôn nàng một cái lên
trán rồi nói:
– Ừ! Ta đang đoán xem các nàng ở nhà đang làm cái gì.
Vốn Lý Cáp muốn mang Thiên Thiên và Liên Khanh cùng đi nhưng nghĩ đến chuyến
đi này họa phúc khó lường, tuy có Tam Ngưu và Hương Hương áp trận hăn cũng
không yên lòng. Hơn nữa Nguyệt Nhi và Diễm Nhi ở nhà cũng cần có người chăm
sóc bầu bạn nên Lý Cáp dứt khoát chỉ mang theo một mình Hương Hương.
Hương Hương lại ôm Lý Cáp thật chặt rồi dụi dụi đầu vào ngực hắn y như lúc
nàng còn trong hình dạnh hồ ly vậy. Hương Hương nhẹ nhàng an ủi Lý Cáp:
– Thiên Thiên muội muội và các nàng cũng sẽ rất nhớ người đó.
Lý Cáp nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của Hương Hương. Hắn lại nhớ đến vẻ mặt
không nỡ chia lìa của chúng nữ lúc chia tay, nào là nước mắt của Nguyệt Nhi,
Liên Khanh và Thanh Thanh, lại là món điểm tâm của Tử Nghiên, Thiên Thiên tội
nghiệp thì chạy theo xe tiễn hắn đến mười dặm đường…Lý Cáp thở dài một tiếng u
buồn. Hắn chỉ muốn ở bên những nữ tử mình thương yêu suốt đời này không lúc
nào chia lìa, đúng là hắn đa tình nhưng khi đã thương yêu ai rồi thì chỉ cần
nghĩ đến thôi tâm tạng của hắn cũng mềm nhũn ra rồi.
Bỗng nhiên Lý Cáp tức cảnh sinh tình, ngâm lên vài câu thơ:
– Tự cổ đa tình không dư hận
Thử hận miêm miên vô tuyệt kỳ.(1)
Ui! Không nên không nên, cái gì mà hận với thù kia chứ, điềm gở…
Y đại tiệm khoan chung bất hối
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.(2)
Phải như vậy mới hay chứ…
Hương Hương mơ màng trong lòng Lý Cáp nói:
– Chủ nhân thật là tài năng.
– Tài năng á? Ta cũng phải ôm tủ ít bài thơ Đường Tống chứ, nếu không làm sao
có thể đảm nhiệm cái danh xưng đệ nhất phong lưu tài tử đây…Cũng tiếc là mấy
cái kiến thức đại số và giải tích không có đất thi triển rồi…
Lý Cáp thầm nhủ trong lòng.
Lúc này ngoài cửa xe bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Cáp vội lấy chăn che kín thân thể cho Hương Hương rồi thò đầu ra ngoài hỏi:
– Có chuyện gì thế?
ánh mắt Ngưu Đại hơi nheo nheo nói:
– Chủ nhân, phía trước có một tòa thành, chúng ta có vào đó nghỉ ngơi ăn uống
không? Mấy ngày này toàn gặm lương khô, tuy Tử Nghiêm cô nương làm rất ngon
nhưng mà cũng không thể nào bằng thức ăn nấu nướng chế biến được.
Lý Cáp gật đầu nói:
– Được rồi, đi tìm tửu lâu ăn cơm vậy.
Nói xong hắn đóng cửa xe lại.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên, Lý Cáp ngạc nhiên thò đầu ra hỏi:
– Lại có chuyện gì thế?
Ngưu Đại cười hắc hắc nói:
– Chủ nhân, tới tửu lâu rồi.
Lý Cáp trợn trắng mắt không nói nên lời.
Mặc quần áo xong thì Lý Cáp xuống xe trước, sau đó đưa tay đỡ Hương Hương
xuống xe. Hương Hương dùng khăn trắng để che đi khuôn mặt tuyệt mỹ. Đi ra
ngoài Lý Cáp cần phải đề phòng tối đa, không để cho kẻ khác dòm ngó kiều thê
của mình.
Gian tửu lâu này nhìn qua cũng có chút đẳng cấp, Ngưu Đại vừa vào cửa đã hô
lên:
– Cá ngừ đại dương, thịt heo quay, rượu Vodka Ha Noi, mau mang lên!
Ngưu Nhị bổ sung:
– Thịt chặt miếng lớn đó!
Ngưu Tam cũng tiếp:
– Vodka thật đó, đưa hàng nhái ta đập quán!
Lý Cáp xấu hổ, xem ra hẳn nên mang Lý Đông hoặc là Lý Tây đi mới đúng.
Tên tiểu nhị chạy ra đón đoàn người Lý Cáp. Hắn vốn tưởng cả bọn kia là đám
thô kệch dã man, muốn sắp xếp bọn họ vào một chỗ tầm thường nhưng Hương Hương
lại bất ngờ cầm một thỏi bạc to chà bá đập vào mặt hắn:
– Vị trí đẹp nhất! Rượu xịn và thức ăn ngon nhất!
Tiểu nhị kia bị mùi thơm trên người Hương Hương làm cho ngơ ngẩn, một lúc sau
mới giật mình tỉnh lại. Hắn vội vàng dẫn đoàn người Lý Cáp lên lầu hai, sắp
xếp vào một căn phòng trang nhã.
Lý Cáp không khỏi tự khâm phục mình, cái ý kiến cho Hương Hương che mặt đi quả
thật là sáng suốt. Đám khách ăn uống trên này ai cũng nhìn chăm chăm vào thân
hình nàng đều chỉ hận không một ngụm nuốt trôi Hương Hương. Nếu để các dâm hữu
kia mà chứng kiến nhan sắc của Hương Hương chắc chúng phát cuồng rồi tru lên
như sói quá…
Bất quá trong đám khách kia cũng có người để Lý Cáp chú ý. Một nam một nữ tầm
mười bảy mười tám tuổi. Công tử kia bộ dạng cũng tàm tạm nhưng khí chất cùng
trang phục lại không hề tầm thường, đúng rồi chính là một loại khí chất cao
quý vô cùng. Bên cạnh hắn là nữ tử đang hầu rượu, gắp thức ăn nhìn qua cũng có
vài phần tư sắc nhưng làm sao so được với Diễm Nhi, Thanh Thanh cũng càng đừng
đi mà so với Thiên Thiên và Hương Hương.
Phía sau hai người là ba nam nử , hai người ôm kiếm trong ngực, mặt lạnh như
tiền. Lúc bọn Lý Cáp bước lên lầu thì bọn họ cũng khẽ liếc qua đoàn người một
cái, ánh mắt linh lợi của người tu luyện võ công. Người nam tử còn lại thì
trông yếu đuối nhợt nhạt, trông giống hệt nữ giả trang nam.
Lý Cáp chọn chỗ ngồi cách bọn người kia cũng không xa. Bọn Lý Cáp mới vừa ngồi
xuống thì công tử kia liền nhìn lại phía này. ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào
bộ ngực sữa của Hương Hương. Hắn lại còn liếm liếm môi, hai tay sờ nắn khắp
người cô gái ngồi bên cạnh.
Mắt Lý Cáp hơi nhíu lại, hàn quang lóe ra nhàn nhạt, khóa chặt thân hình của
tên công tử bên kia. Hai đại hán ôm kiếm lúc này cũng không ngại ngần mà trợn
mắt thị uy Lý Cáp.
Đậu móa! Lại còn có kẻ đòi cứng với bản công tử! để ta cho chúng xem ai mới là
đệ nhất hung hăng càn quấy? Lý Cáp mắng to trong lòng. Hắn ôm lấy Hương Hương
đặt nàng lên đùi rồi hôn lấy vành tai của nàng, sau đó nhìn công tử bên kia
cười đểu khiêu khích. Lý Cáp đưa ngón tay thối về phía tên kia rồi chúc ngón
tay xuống đất, ý tứ rất rõ ràng.
Công tử kia sắc mặt biến đổi mấy lần. Hắn đẩy cái nữ tử kia ra một bên nói
thầm với đại hán ôm kiếm bên cạnh mấy câu, đại hán kia liếc qua bọn Lý Cáp rồi
cũng thầm thì mấy câu với tên công tử. Lúc này mặt tên công tử kia tràn tiếc
nuối, hắn trợn mắt với bọn Lý Cáp một rồi lại thèm thuồng nhìn chằm chằm vào
Hương Hương. Hắn tiếp lấy ly rượu nữ tử kia dâng cho, uống một hơi cạn sạch
rồi ôm nàng kia vào lòng. Quá trình hai bên lườn nhau, khiêu khích tóe lửa thì
khách trong quán cứ coi như không biết, hai tên ôm kiếm kia sát khí âm âm làm
cho người ta quả thực không dám ***ng vào.
Lý Cáp nhìn tên công tử kia rất là khó chịu, trong lòng cười lạnh, ngươi cho
là ngươi nhịn nhục là xong chuyện hả? Để ta coi ngươi nhẫn được tới đâu.
-Chủ nhân có muốn Hương Hương trêu đùa bọn chúng một phen không?
Hương Hương ngồi trong lòng lx, hôn lên vành tai hắn rồi rủ rỉ nói.
Lý Cáp mỉm cười, hắn trả cho nàng một cái hôn vào cổ. Hắn híp mắt nhìn tên bên
kia rồi nói:
– Không cần, ngươi động thủ sẽ mất vui.
Huynh đệ nhà Ngưu lúc này cũng thấy biểu tình của chủ nhân bất thường. Dõi
theo ánh mắt Lý Cáp thì nhìn thấy hai tên đại hán đang ôm kiếm nhìn bọn hắn,
tất nhiên với tính cách ăn miếng trả miếng, bọn họ cũng trừng mắt hổ thị uy
lại.
Hai đại hán kia không khỏi sửng sốt, bọn hắn tưởng rằng ba tên mam kia không
có nội công, chỉ là to xác trâu bò mà thôi không ngờ lại dám đe dọa bọn họ,
xem ra cả đám người kia không hề đơn giản. Hai người âm thầm vận công, điều
chính nội kình, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Tình hình hai bên đã căng như dây đàn, hết sức căng thẳng.
Lúc này, tiểu nhị bưng một bầu rượu nóng mang qua bàn của công tử ca kia:
– Yến tử hương đến rồi đây…
Lý Cáp bỗng chộp lấy tay tiểu nhị, hắn nói:
– Rượu này là của bổn công tử.
Hương Hương ngửi thấy hương rượu tỏa ra từ trong bầu, dịu dàng nói:
– Hảo tửu!
Kể từ khi biến thành hình người, tiểu hồ ly vẫn còn chưa được nếm qua rượu.
Hương Hương không nhịn được, vén khăn che mặt lên tu bầu rượu ừng ực.
– Au ui!Công tử gia…bà cô của tôi…rượu này là của công tử bên kia…nếu ngài
muốn thì ta mang bầu rượu khác cho ngài…àu ui!
Tiểu nhị mới huyên thuyên được mấy câu đã bị Hương Hương đập cho một phát ngã
sõng soài.
Lý Cáp nhìn tên công tử bên kia rồi cười nói:
– Lão tử chỉ thích rượu này!
Hương Hương lúc này chồm người lên, mớm rượu môi kề môi cho Lý Cáp.
Nước miếng ngọt ngào của mỹ nữ dùng chung với rượu ngon, lại còn được cái lưỡi
thơm tho kia đảo đều trong miệng, thật là hưởng thụ đó nha…
Tên công tử bên kia vừa mới thấy được dung nhan tuyệt thế của Hương Hương sau
khi vén khăn che mặt rồi còn được chứng kiến tư thế tuyệt mỹ của nàng mớm rượu
cho Lý Cáp thì huyết thú sôi trào, mặt đỏ phừng phừng.
Lý Cáp không nỡ nhả ra đôi môi ngọt ngào của Hương Hương nhưng hắn vẫn phải
tỉnh táo, không làm quá mức ở đây được. Lý Cáp nhìn tên bên kia rồi cười điệu
tiểu nhân đắc chí.
– Hừ! Hai người các ngươi mau đoạt thiếu nữ bên kia lại đây cho ta! Thằng
nhóc kia dám đến đây gây sự thì ta dìm nó vào hầm phân!!!
Công tử ca bên kia rốt cục cũng bạo phát. Hắn đập tay lên bàn, hổn hển quát.
Lý Cáp mỉm cười bình tĩnh, buông Hương Hương ra, đứng lên nói:
– Con lợn chỗ nào mà kêu eng éc điếc cả tai, miệng lại đầy *** làm hại bổn
công tử uống rượu không được! Cẩn thận ta xẻo nguyên cụm của ngươi ném cho chó
ăn đó!!
Ngay tích tắc ấy, tam Ngưu vùng người dậy, thân thể cao lớn như vách sắt thành
đồng sừng sững chắn phía trước. Bọn hắn giơ ngón tay thối về phía hai tên ôm
kiếm rồi chúc ngón tay xuống đất, tư thế rất chi là bá đạo.
(1): Đại khái là càng đa tình thì càng chuốc lấy thù hận.
(2): Đi xa làm người yêu nhớ nhung đến gầy rạc người.