Sang ngày thứ hai, cả đoàn người Vương Hàm mệt mỏi rã rời đã tới được thành Hỗ
Dương. Vương Hàm cũng không kịp nghỉ ngơi, ngay lập tức chạy đến Thống đốc phủ
muốn bái kiến Lý nhị công tử.
– Nhị công tử, Lô Châu-Vương tiểu thư cầu kiến.
Lý Đông chạy đến báo cho Lý Cáp. Lúc này, Lý Cáp đang vừa bóp chân, mát xa cho
Nguyệt Nhi vừa kể cho nàng nghe một câu chuyện võ hiệp của kiếp trước. Chúng
nữ đang nghe truyện kiếm hiếp đến say mê nên vạn lần không muốn Lý Cáp chạy đi
mất, mặc dù không ai nói ra nhưng cái vẻ ủy khuất chu mỏ phồng má thì vừa nhìn
cũng biết.
Lý Cáp mỉm cười nói với Lý Đông:
– Thỉnh nàng vào nội viện, ta sẽ tiếp chuyện nàng.
Lý Đông theo lệnh chạy đi làm còn Lý Cáp ở lại, tiếp tục hầu chuyện chúng nữ.
Vương Hàm được Lý Đông dẫn vào nội viện còn những người khác bắt buộc phải
ngồi chơi ngoài sảnh.
Đi theo Lý Đông lòng vòng một lúc, cuối cùng Vương Hàm cũng đến được tiểu viện
của Lý Cáp.
Tiểu viện này thoạt nhìn cũng không lớn, cũng không xa hoa hào nhoáng. Nó
giống như là tiểu viện của một nhà bình thường mà thôi, thậm chí nó còn có vẻ
đẹp của sự tĩnh mịch và trang nhã. Không giống như các nội viện khác trong
Tổng đốc phủ đều trồng đầy hoa, tiểu viện này chỉ trồng duy nhất một cái cây
cổ thụ vô danh, dưới gốc cây còn bày một cái bàn đá và vài cái ghế, phía góc
sân còn bày một cái chuồng chó to chà bá…
– Gấu!
Bỗng nhiên một tiếng chó sủa khủng khiếp vang lên, làm cho thân thể mềm mại
của Vương Hàm run lên bần bật. Một con chó to như một con sư tử vọt đến, nó
nhe nanh trợn mắt như muốn một ngụm xơi tái Vương Hàm.
Vương Hàm tuy cũng là một người cứng rắn, tính cách gan dạ quật cường nhưng dù
sao cũng là con gái, biến cố xảy ra quá đột ngột dọa nàng trắng cả mặt. Đôi
chân nhỏ không còn chủ động được nữa chảy nhũn cả ra, nếu không phải có bức
tường đỡ ở phía sau thì có lẽ nàng cũng nằm lăn quay ra đất.
Lý Đông lúc này mới quát Đại Phi:
– Đại Phi đây là khách của Nhị công tử, mau tránh ra.
Cự thú tên là Đại Phi kia chậm rãi đi đến trước mặt Vương Hàm, dùng cái mũi
đen xì ngửi ngửi xung quanh người Vương Hàm. Vương Hàm để nó ngửi một lúc cho
đến khi nàng không dám thở lấy một hơi thì Đại Phi mới lắc lắc cái mông bự
chậm rãi đi về phòng của nó.
– Làm Vương tiểu thư sợ hãi rồi. Đây chính là chó cưng của Nhị công tử nhà
ta, nó đã mười mấy tuổi rồi đó.
Lý Đông quay lại nói với Vương Hàm.
Vương Hàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay vỗ nhẹ nhẹ vào ngực sữa,
cười cười nói:
– Quả nhiên là Tây Vực Linh Thú, khí thế thật là phi phàm.
Nói nói cười cười như vậy nhưng thực ra trong lòng Vương Hàm đang đánh trống
bùm bùm.
Đi ngang qua một căn phòng thì Vương Hàm mơ hồ nghe được có tiếng cười nói.
Tiếng một người đàn ông vang lên rồi kéo theo một tràng cười duyên ríu rít của
con gái, dùng đầu gối cũng biết chính là Nhị công tử đang đùa giỡn với đám
hồng nhan, thị nữ của hắn.
Vương Hàm theo Lý Đông bước vào một căn phòng, ngồi chờ một lúc cũng không
thấy Lý Cáp bước đến. Nàng không khỏi sốt ruột mà hỏi Lý Đông:
– Sao công tử nhà các người vẫn còn chưa ra?
Lý Đông cười nói:
– Vương tiểu thư thỉnh chờ một chút, Nhị công tử rất nhanh sẽ ra.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua nhưng Lý Cáp vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Căn
phòng bên kia vẫn vang lên tiếng cười đùa chọc cho Vương Hàm phát điên. Nàng
thật không hiểu được tên Nhị công tử kia nghĩ cái gì trong đầu nữa?
– Nhị công tử các ngươi sao còn…
Ngay lúc Vương Hàm mất hết kiên nhẫn muốn hỏi Lý Đông thì ngoài cửa bỗng vang
lên tiếng nói:
– Nàng hẳn là Lô Châu-Vương tiểu thư?
Vương Hàm quay đầu lại nhìn thì bỗng ngẩn người. Người tới tướng mạo anh tuấn,
thân hình cao ráo phiêu dật, nhìn vào tuổi tác chắc cũng tầm mười sáu mười
bảy, trên khuôn mặt hắn là nụ cười thản nhiên như nước mùa thu. Hắn gật đầu
với nàng coi như chào hỏi.
Vương Hàm vội vàng đứng dậy hành lễ:
– Thiếp thân Lô Châu- Vương Hàm xin ra mắt Nhị công tử.
Lý Cáp cười nói:
-Vương tiểu thư không cần đa lễ. Xin lỗi đã để nàng đợi lâu, mời ngồi.
Lúc này Thiên Thiên và Hương Hương cũng đi đến hầu trà hai người. Vương Hàm
thấy hai nàng xinh đẹp xuất chúng như tiên thiên thì không khỏi cảm thấy kinh
ngạc. Cái tên Nhị công tử kia đúng là mỹ nữ bên người nhiều như mây, đến cả
thị nữ cũng đẹp như tiên. Nàng cảm thấy chột dạ vì đám ca nữ kia mình mang đến
cũng quá tầm thường mất rồi.
Thiên Thiên và Hương Hương dâng trà xong thì đi đến bên cạnh Lý Cáp. Mỗi người
một việc, người thì bóp vai, người kia thì bóp chân.
Lý Cáp lúc này híp mắt đánh giá Lô Châu-Vương Hàm, trong lòng rất sảng khoái.
Hắn vốn dự liệu là Lô Châu tài nữ kia cũng chỉ là nữ tử nhan sắc bình thường
nhưng không ngờ là Vương Hàm cũng rất xinh đẹp. Thoạt nhìn Vương Hàm thì nàng
cũng không xinh bằng Diễm Nhi hay Thanh Thanh nhưng cũng là lạo như hoa như
ngọc hơn nữa khí chất đặc thù làm Lý Cáp không khỏi bồi hồi nhớ lại những bà
đầm thép của kiếp trước.
– Vương tiểu thư đường xa mà đến chắc vì việc của lệnh huynh?
Lý Cáp một bên híp mắt hưởng thụ Thiên Thiên và Hương Hương mát xa, một bên
thăm dò Vương Hàm.
Vương Hàm cũng không ngờ Lý Cáp mới gặp mặt đã muốn đi thẳng vào việc chính,
nàng chỉ còn cách trả lời thẳng thắn:
– Thiếp thân đúng là vì sự việc của huynh trưởng mà đến. Thiếp thân kính xin
Nhị công tử rộng rãi mà phóng thích huynh trưởng và Vương gia một đướng sống,
trên dưới một nhà Vương gia sẽ vĩnh viễn không quên ơn công tử.
Lý Cáp bỗng nhiên cười khẩy:
– Cầu xin ta rộng lòng? Ngươi thừa biết ca ca ngươi cho người ám sát bổn công
tử, làm cho tiểu thiếp ta yêu thương bị trọng thương đến giờ vẫn còn chưa dậy
được.
Diễm Nhi thực ra bị thương cũng nhẹ thôi nhưng mà hắn cố ý cường điệu làm cho
tội danh của Vương Phong thêm nặng.
Vương Hàm nói:
– Chỉ cần Nhị công tử buông tha Vương gia thì Vương gia táng gia bại sản cũng
không tiếc.
Lý Cáp lắc đầu nói:
– Bổn công tử cũng không thiếu chút tiền lẻ.
Vương Hàm vội nói:
– Thiếp thân nghe nói công tử thích nghe ca vũ, ta đã tìm một ít nữ tử rất
khá, thỉnh công tử ghé mắt qua một lần.
Lý Cáp nghe vậy cũng không trả lời vội, hắn liếc Lý Đông một cái. Lý Đông lập
tức hiểu ý, hắn liền mang vào đám ca kỹ cùng với những kỳ trân dị bảo mà Vương
Hàm đã chuẩn bị.
Chốc lát sau hơn mười ca kỹ đã đứng trong phòng, đầy đặn hay mảnh mai, thanh
thuần hay gợi tình đều có muôn màu muôn vẻ. Hơn nữa đi kèm với đám kia là mười
tám khỏa Dạ Minh Châu to bằng nắm tay trẻ con, mấy khối ngọc tạc thành tượng
Quan Âm, Phật Đà cùng với bao nhiêu là vòng ngọc Phỉ Thúy làm cho người ta hoa
cả mắt.
Lý Cáp cũng không thèm liếc đám kỳ trân dị bảo kia lấy một cái, hắn chỉ đánh
giá đám ca kỹ kia một lượt. Lý Cáp soi hàng xong thì cười lạnh một tiếng nhìn
về Vương Hàm:
– Vương tiểu thư, người khinh ta chưa từng thấy nữ nhân bao giờ sao?
Lý Đông nghe Nhị công tử nói như vậy thì phất tay một cái cho người đem tất
tật ném ra ngoài.
Vương Hàm run bắn cả người, Vương gia mấy trăm miệng người sinh tử tồn vong
đều trông vào đám hàng kia, nếu hôm nay không xong việc thì đúng là chỉ có
diệt tộc. Vương Hàm run giọng nói:
– Nhị công tử có yêu cầu gì thì xin hãy phân phó. Thiếp thân có táng mệnh
cũng sẽ hoàn thành.
Lý Cáp liếc Vương Hàm một cái. Hắn nghĩ thầm: cô gái kia chính là chủ sự của
Vương gia, hàng ngày đều là cái dạng kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến kẻ
khác nhưng hôm nay lại có thể khép nép trước mặt mình. Trong lòng Lý Cáp lúc
này bừng bừng khoái chí, hắn nói:
– Ôi ôi! Nghe ngươi nói như vậy làm cho người ta tưởng bổn công tử là ác nhân
mốn diệt Vương gia vậy. Phải có nhận thức là bổn công tử mới là người bị hại
đó nha! Ngươi biết không, hôm đó ta đi chơi về thì gặp thích khách của nhà-
các-ngươi tập kích, loáng một cái mà xác đầy đất, máu chảy thành sông đó! Thảm
cảnh như vậy làm bổn công tử tổn thương tâm hồn, bị ám ảnh ngày đêm không
thôi. Vết thương tinh thần như vậy chỉ sợ cả đời này khó lành mất…
Hắn nói những lời này mà lý lẽ hùng hồn, âm thanh truyền cảm phải là người
không biết chuyện chắc cũng sẽ phải gật gật cái đầu mà đồng cảm. Hương Hương
và Thiên Thiên đang mát xa cho hắn thì bỗng buông lỏng tay, lưng hai cô nàng
run run cố áp chế cơn buồn cười làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Vương Hàm trợn mắt há mồm, ngàn vạn lần không nghĩ đến Nhị công tử lại có thể
nói những lời như vậy. Nàng thật sự tắc khẩu, tay chân luống cuống chẳng biết
nên làm gì bây giờ.
Lý Cáp cười thầm trong bụng. Hắn nghiêm mặt nói dõng dạc:
– Vương gia thu nhận bọn thảo khấu, ý đồ mưu sát mệnh quan triều đình, câu
kết bán nước mưu phản. Tội ác của các người chất chồng như núi, chắc chắn phải
diệt tộc.
Vương Hàm nghe những lời đổ máu chó như vậy thì kinh hô một tiếng. Nàng hét
lên:
– Ngươi vu cáo chúng ta!
Những lời này vừa ra khỏi miệng thì Vương Hàm mới giật mình. Nàng thừa hiểu
mình đã dính bẫy rồi. Hắn ta lúc nãy không trực tiếp cự tuyệt hiển đã tính kế
với nàng rồi. Vương Hàm chỉ đành ngậm xuống cơn tức, cúi đầu chịu mệnh,
– Ta mà thèm đi vu cáo các ngươi?
Lông mày Lý Cáp nhíu lại, ra bộ quân tử nói:
– Bổn công tử luôn lấy đức thu phục người. Ta sao lại phải đi đổ oan cho nhà
các ngươi? Thiên Thiên ngươi nói xem ta có phải là cái dạng đi đổ máu chó lên
đầu người ta không?
Nói xong hắn mỉm cười nhìn Thiên Thiên đầy thâm ý. Thiên Thiên thừa hiểu trong
hồ lô của hắn bán thuốc gì, nàng đành lắc đầu phụ họa:
– Chủ tử trước nay đều là chính nhân quân tử, làm bất cứ việc gì cũng có lý
do chính đáng.
– Đúng là như vậy đó. Xem ra chúng ta không nói chuyện được, xin mời Vương cô
nương trở về.
Lý Cáp chậm rãi nói.
Vương Hàm hàm mới nghe đến chữ “mời về” thì nàng cảm thấy trời đất tối sầm,
thân thể run lẩy bẩy, nếu không phải là người cứng rắn thì nàng đã ngất xỉu
rồi. Lúc này Vương Hàm cắn môi bật máu, bất chấp tất cả thể diện, cô quỳ xuống
dập đầu với Lý Cáp:
– Thỉnh Nhị công tử cho Vương gia một đường sống. Chỉ cần cho Vương gia giữ
được mạng thì công tử nói gì Vương gia cũng sẽ đáp ứng. (đốn mạt! vô sỉ thì vô
sỉ nhưng lại đi đòi mạng người vô tội ??)
Lý Cáp nhìn Vương Hàm quỳ dưới chân mình thuần phục thì âm thầm thỏa mãn cười
hắc hắc trong lòng. Nữ nhân cường đại này cuối cùng cũng phải run rẩy dưới
chấn hắn. Đúng vậy! Đúng vậy! Đấy mới chính là nữ nhân chứ!
– Ngươi nói đi! Ngươi còn thứ gì có thể làm bổn công tử hài lòng đây? Mấy
trăm mạng người vô tội của Vương gia đang chờ nguwoi đó nha!
Vương Hàm nắm chặt bàn tay đến bật máu, nàng nhìn Lý Cáp nói:
– Toàn bộ gia sản của Vương gia nguyện dâng hết cho công tử.
Lý Cáp khinh khỉnh nói:
– Ta nói lại một lần nữa. Ta không thiếu tiền lẻ.
Vương Hàm đành quyết đoán, tàn khốc nói:
– Vương gia nguyện làm chó cho công tử. Vương gia mấy trăm mạng xin chịu sai
khiến của công tử. Nhị công tử có gì phân phó chúng ta bán mạng mà làm!
Lý Cáp duỗi lưng một cái rồi đem Thiên Thiên kéo vào lòng, cho nàng ngồi lên
đùi mình. Hắn hạnh họe:
– Mấy trăm tên ăn hại! Nuôi gì cho phí cơm!
Vương Hàm nhịn không được, sẵng giọng:
– Rốt cục thì ngươi muốn gì đây?
Lý Cáp ôm Thiên Thiên trong lòng, tròng ghẹo nàng mấy cái rồi mới nói:
– Ta không biết! Ta mới là người bị hại. Chính các ngươi mới phải nghĩ bồi
thường cho bổn thiếu gia mới phải chứ!? Nếu không làm ta hài lòng thì ta cũng
chỉ có thể thỉnh lão cha làm chủ việc này…
Vương Hàm nghe được những lời vô sỉ đấy, nội tâm vừa cứng được một chút lại
mềm nhũn mất. Nàng thở dài, nhìn Lý Cáp rồi dập đầu:
– Thiếp thân nguyện lấy tấm thân này cung phụng công tử, mong công tử thành
toàn.
Không còn biện pháp gì nữa, các quân bài đều đã thi triển rồi, giờ đây Vương
Hàm chỉ còn mang bản thân mình ra đánh cược. Thân tâm Vương Hàm cũng rất tự
tin vào bản thân mình, cô khẳng định tên Nhị công tử kia sẽ không cự tuyệt
nhưng lúc nãy Lý Cáp không thèm yêu cầu nàng hiến thân mà cho chính Vương Hàm
phải chủ động van xin hắn thu nhận. Điều này đả kích lòng tự tôn của Vương Hàm
không nhỏ, nàng chỉ hận không một phát cắn chết hắn.
Trên mặt Lý Cáp nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn đưa tay nhéo mấy cái vào ngực của
Hương Hương và Thiên Thiên rồi đưa tay thủ thế hình chữ V ăn mừng chiến thắng.
Bất quá lúc này Vương Hàm đang quỳ rạp đầu nên không thấy được, nếu nàng mà
nhìn thấy cảnh đấy không biết có hộc máu tại chỗ không.
Lý Cáp rất nhanh thu lại nụ cười trên mặt. Hắn ra cái vẻ nghiêm túc của thanh
niên 2k13 nói:
– Nghe nói Vương tiểu thư là Lô Châu đệ nhất tài nữ?
– Cái kia đều là do các vị hương thân cân nhắc, thiếp thân hổ thẹn không dám
nhận.
Lý Cáp nói:
– Ngươi có biết thi ca từ phú?
Vương Hàm đáp:
– Thuở nhỏ cũng đã học qua.
– Có biết đánh đàn ca hát?
– Cũng hiểu sơ một phần.
– Ừ! Coi như miễn cưỡng thông qua, bổn công tử cũng không muốn thu mấy cái
bình hoa.
Lý Cáp tự nhủ.
Vương Hàm nghe hắn lầm bầm như vậy thì sút chút nữa ngất xỉu. Nàng thật sự
muốn mắng to nào là Lý Cáp khốn nạn, Lý Cáp vương bát đản, Lý Cáp đồ con lợn,
Lý Cáp thối tha v..v..Hắn nói vậy thành ra Vương Hàm như gái ế phải nằn nì van
lạy hắn thu vào phòng, cái đồ ** mà đòi lập bàn thờ trinh tiết…
Lý Cáp tất nhiên là không biết Vương Hàm đang chửi hắn lột da mặt nhưng mà có
biết cũng không sao hết. Đẳng cấp cường giả của hắn sẽ không ngại mấy kẻ yếu
kém chửi rủa.
– Ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn hai thị nữ của bổn công tử xem. Ngươi cho rằng
tướng mạo của ngươi có thể đi so sánh cùng với các nàng sao?
Lý Cáp thong thả nói. Bàn tay heo cũng từ từ trượt vào trong nội y của Thiên
Thiên.
Vương Hàm ngẩng đầu lên nhìn thì đập mắt chính là cái cảnh sờ soạng vô sỉ kia.
Nàng từ trước đến nay vốn là hoàng hoa khuê nữ, mặc dù chuyện nam nữ cũng biết
đại khái đấy nhưng mà còn chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Khuôn mặt Vương Hàm
lúc này liền đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nói:
– Thiếp thân hèn mọn, không dám so sánh với hai vị cô nương.
Lý Cáp nói:
– Ha ha. Ngươi nói ngươi hèn mọn cũng là quá khiêm tốn rồi. Nhưng luận về mỹ
mạo hai người thị nữ này đã vượt trội ngươi, nói về cầm kỳ thi họa, thơ ca từ
phú ta cũng có đầy người trong viện đủ sức thu thập ngươi. Ngươi nói xem ngươi
có giá trị gì đặc biệt để bổn công tử coi trọng ngươi đây?
Vương Hàm lúc này quỳ sát người trên mặt đất, trong lòng cảm thấy nhục nhã
không thôi. Lúc này nàng không kìm nén được nữa, hai hàng lệ châu rơi lã chã.
Lý Cáp vẫn chưa biết nàng đang khóc. Hắn thấy nàng không thèm trả lời liền
khoát tay áo nói:
– Ngươi nếu còn chưa tìm ra được giá trị bản thân thì về mà suy nghĩ, chờ
ngày mai quan phủ đến xét nhà diệt tộc.
– Thiếp thân…thiếp thân mấy năm qua luôn bôn ba kinh doanh, quản lý tiền bạc
của gia tộc. Ta chỉ biết xử lý mấy chuyện này thôi, những cái khác đều không
rõ ràng…
Lý Cáp nghe ra âm thanh của Vương Hàm có chút bất thường, không khỏi nhíu mày.
Vốn hắn muốn thu Vương Hàm làm thư kí cho mình, giúp chính mình trong bóng tối
quản lý chuyện làm ăn. Hắn không ngờ mới vờn sơ sơ thôi cô nàng đã nước mắt
ngắn nước mắt dài rồi. Xem ra Vương Hàm cũng còn chưa đến mức cứng đầu không
thể giáo dục.
– Tốt lắm! Tốt lắm! Đừng có khóc, tài nghệ của ngươi công tử rất thưởng thức
đó. Tội của Vương gia các người có thể tha nhưng tội của Vương Phong không thể
miễn.
Cái hận làm Diễm Nhi bị thương thì Lý Cáp hắn nuốt không có trôi nha.
Vương Hàm cũng biết ca ca nàng lần này khó thoát thân, tự gây nghiệt tội không
thể tha nhưng dù sao cũng là ca ca ruột của nàng, vẫn phải mở miệng cầu xin:
– Thỉnh Nhị công tử tha cho huynh gia một mạng.
Lý Cáp nói:
– Đứng lên đi, ngươi nếu đã là vị hôn thê của ta thì ta cũng nể mặt tha hắn
một mạng. Nhưng là tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đem hắn sung
quân nơi biên cương coi như cũng hợp lý.
Hắn vốn không muốn giết Vương Phong kia, trên đời có nhiều chuyện đau khổ hơn
cả cái chết, mà đau khổ nhất chính là chuyện sống không được chết không xong.
Hiện tại hắn đã đẩy Vương Phong vào tình huống này. Như vậy hắn vô tình lại
bán cái nhân tình này cho Vương Hàm coi như hắn có lời.
Nghe được ba chữ “vị hôn thê” thì mặt Vương Hàm lại đỏ ửng một mảng. Nàng lấy
tay áo lau mặt mèo, đứng dậy vén áo thi lễ cảm ơn Lý Cáp.
Lý Cáp bỗng nhiên nói:
– Ngươi bước lại đây.
Vương Hàm ngẩn người. Nàng nhìn sắc mặt Lý Cáp, dự cảm bất thường nhưng nàng
đâu dám kháng lệnh hắn. Vương Hàm cắn răng từ từ đi đến.
Lý Cáp nói với Thiên Thiên trong lòng hắn:
– Đi đem mấy thứ kia của ta ra đây.
Thiên Thiên hiểu ý. Nàng thản nhiên cười một cái thật đẹp rồi đi về phòng ngủ
Lý Cáp mang ra một cái hộp nhỏ.
Lý Cáp cầm lấy cái hộp nhỏ rồi kéo lấy bàn tay xinh xắn của Vương Hàm. Vương
Hàm bị hắn dọa cho sợ tái mặt, tuy nói nàng đã trao thân cho hắn nhưng cũng
phải đem sự trong trắng giao ngay cho hắn lập tức chứ!
Lý Cáp cầm lấy bàn tay trắng trẻo, mềm mãi thưởng thức một hồi mới đem cái hộp
nhỏ mở ra. Hắn lấy một cái vòng ngọc Phỉ Thủy đeo vào cổ tay nàng.
Vương Hàm sửng sốt nhìn vòng tay ngọc, hỏi Lý Cáp:
– Công tử ý người là…
Lý Cáp đá lông nheo một cái rồi nói:
– Đây là tín vật đính hôn của Lý gia chúng ta đó, nương tử ngốc.
Những vòng ngọc kia là do đích thân Chân Thị đưa cho Lý Cáp làm vật đính hôn.
Lúc đầu mẫu thân chỉ đưa hắn một đôi, hắn liền đòi luôn mẫu thân thêm mười mấy
cái để dùng luôn một lần cho đỡ mất công lúc hết phải chạy đi xin thêm. Việc
này sau khi Lý Tư Hồng biết được thiếu chút nữa tức quá mà thổ huyết. Tiểu tử
nhà Tổng đốc đúng là cưới lão bà cứ như là đi chợ mua rau à nha…trúng ý liền
mua ngay về nhà.
Vương Hàm nghe Lý Cáp gọi nàng là nương tử thì xấu hổ không ngẩng đầu lên
được. Nhưng sâu trong lòng nàng cũng có một chút cảm giác an ủi ngọt ngào.
Vì sao vậy? Chẳng lẽ vì cứu được Vương gia sao? Vương Hàm trong lòng nhảy
loạn, vô cùng phức tạp khó hiểu.
Thời đại này, hôn nhân của nữ tử trong nhà luôn do trưởng bối định đoạt. Rất
ít người có thể chọn được người chồng hợp ý mình. Đặc biệt là những đứa con
trong những gia tộc lớn, lại càng bị tư tưởng môn đăng hộ đối ước thúc. Càng
là thế gia quyền quý thì càng chú trọng lợi ích trong hôn nhân. Cho nên mặc dù
Vương Hàm bị Lý Cáp ép cưới nhưng thực tế nàng cũng không vì chuyện này mà hận
Lý Cáp, nhiều nhất cũng chỉ là không cam lòng thôi.
Lý Cáp nắm tay nàng cười nói:
– Ngươi cứ về nhà an bài mọi chuyện. Đợi ta làm lễ trưởng thành xong liền qua
cưới hỏi ngươi tử tế!
Hắn bây giờ đã có Hương Hương và Thiên Thiên bầu bạn chăn gối. Một người là
tuyệt thế nguyệt nứ, một người là hồ yêu xinh đẹp, có thể nói thế gian tuyệt
thế vưu vật nên Lý Cáp hắn không cầu gì hơn nữa. Lý Cáp lúc này cũng không vội
***ng chạm đến thân thể Vương Hàm, mục tiêu hắn đặt ra chính là đi đến Long Thủ
sơn để học tuyệt thế thần công để về thu phục chúng nữ. Nếu hiện tại lưu nàng
ở lại thì theo tính cách của nàng, lúc hắn đi vắng nội viện chắc chắn sẽ có
mâu thuẫn.
Vương Hàm cũng nhẹ nhàng ra một hơi, dù sao thì nàng cũng không muốn ngay lập
tức xuất giá.
Trước lúc Vương Hàm rời đi, nàng muốn gặp ca ca một lần nhưng lại bị Lý Cáp cự
tuyệt. Vương Hàm hiển nhiên biết Lý Cáp nếu đã hứa tha cho ca ca nàng thì coi
như tính mạng đã đảm bảo, nàng liền dẫn quản gia và tùy tùng trở về Lô Châu.
Sau đó mấy ngày, Lý Cáp luôn cùng với chúng nữ vui vầy một chỗ, hoặc là nghe
ca múa, hoặc là hắn sẽ kể chuyện xưa, trong tiểu viện tiếng cười đùa vang lên
không dứt.
Lý Cáp nói năng dí dỏm, biết cách pha trò luôn chọc cho chúng nữ cười liên
tục, thương thế của Nguyệt Nhi và Diễm Nhi cũng hồi phục từng ngày…
Lý Cáp lúc này cảm thấy thời cơ đi Long Thủ sơn tìm Càn Khôn vô cực pháp quyết
đã đến. Hắn muốn luyện thành võ công trước lễ trưởng thành của mình.