Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 80: Sự tình như cái ..éo – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 80: Sự tình như cái ..éo

– Hắn lần này không biết lại đi chọc đến ai? Người này lai lịch rất lớn hả?

Vương Hàm nâng chung trà lên, từ tốn nhấp một ngụm

Quản gia nói:

– Lần này công tử gây chuyện lớn rồi…Lưu Đề nói, công tử nhà ta sai thuộc hạ
ám sát Thanh Lâm tổng đốc, còn nói Vương gia thu nhận và nuôi dưỡng bọn giết
người, cấu kết cùng bọn phản quốc âm mưu tạo phản…

– Cái gì?

Vương Hàm sợ hãi đánh rơi cả chung trà trên tay.

Quản gia nói tiếp:

– Nghe nói tùy tùng của công tử đều đã bị Nhị công tử của Thanh Lâm tổng đốc
giết sạch. Công tử hiện giờ cũng đang bị giam trong Phủ tổng đốc, sống chết
không rõ. Hỗ Dương tri phủ cũng đang rục rịch muốn hành động, sự việc liên
quan đến phản loạn chỉ sợ Thanh Lâm tổng đốc cũng sẽ đích thân xuất mã…

Vương Hàm cũng bị dọa cho sợ trắng mặt, nàng run giọng phân phó:

– Mau! Phái người liên hệ Hỗ Dương Nghiêm công tử, cầu hắn hỗ trợ chúng ta.
Ngươi lập tức chuẩn bị thật nhiều ngân lượng, chuẩn bị tốt khoái mã, ta muốn
đích thân đi đến Hỗ Dương một chuyến.

Cái gì mà âm mưu tạo phản, tư thông với phản đồ, nàng vừa nghe đã biết nhất
định Thanh Lâm tổng đốc muốn dồn Vương gia vào chỗ chết nên lấy cái cớ này.
Nhưng mà bên Tổng đốc cố tình lấy cớ thì bọn họ cũng không có bằng chứng phản
bác. Vương gia thu nhận bọn côn đồ lưu manh giết người các loại, câu kết bán
nước..vv.. cũng chỉ là một cái chuyện đơn giản nếu như bên kia muốn dựng
chuyện.

– Đại tiểu thư, Lưu Đề còn nói nhỏ là công tử lần này không phải âm mưu sát
hại Thanh Lâm tổng đốc mà là Nghị công tử Lý Cáp của tổng đốc. Theo đó thì sự
việc lần này hẳn là Lý Cáp chủ mưu, nếu như thuyết phục được hắn trước khi
quan phủ hành động thì có thể êm được chuyện này.

Quản gia nói.

– Có phải là tên Hỗ Dương Nhị công tử kia sao?

Sắc mặt Vương Hàm lại một lần nữa biến sắc. Tên thiếu gia hoàn khố kia nổi
tiếng đến mức nàng ở tận Lô Châu cũng nghe danh nhiều lần. Mấy hôm trước còn
nghe thấy mấy phú thương ở Hỗ Dương nói tên Lý nhị công tử này còn thu lấy Ca
Tiên Thượng Quan Thanh Thanh vào trong viện. Hắn còn vứt ra trăm vạn lạng bạc
trắng chuộc thân cho hoa khôi Hà Liên Khanh. Vương Hàm lập tức liên hệ hai sự
việc với nhau, lúc trước Hà Liên Khanh đi tham dự hoa khôi tại Lô Châu thì ca
ca nàng say mê nàng ta không thôi, Vương Hàm cũng không quá khó khăn để đoán
ra nguyên nhân ca ca đi ám sát tay Nhị công tử kia.

– Đúng vậy, tên Nhị công tử kia tên là Lý Cáp.

Quản gia nói tiếp:

– Lý gia thể lực khủng bố hùng hậu, không chỉ có tiền mới lo lót được.

Vương Hàm cũng gật đầu đồng ý, xem ra lần này Lý Cáp chuộc một thanh lâu nữ tử
mà dám bỏ ra trăm vạn lượng bạc trắng cũng biết độ giàu có của hắn. Tên ca ca
của nàng lần này đày đọa cả Vương gia. Chiếu theo tội của hắn thì Vương gia
diệt tộc mất rồi!

– Tên Nhị công tử kia yêu thích cái gì?

Vương Hàm khổ sở hỏi. Nàng đưa tay muốn nhấp một ngụm trà nhưng mà lại phát
hiện mình đánh rơi tan nát chung trà rồi.

Quản gia nói:

– Nghe nói tay Nhị công tử kia mới bảy tuổi đã biết đi chơi kỹ viện, hiện giờ
hắn mới mười bảy đã có một đống hồng nhan, thị nữ xinh đẹp trong nhà. Ta nghĩ
hắn là hạng háo sắc nhưng mà những nữ tử chỉ xinh đẹp không thôi cũng khó lọt
vào mắt hắn.

Vương Hàm đau khổ nói:

– Ca ca ta không thu được nữ tử kia khẳng đĩnh đã ra tay với tên Nhị công tử.
Ngươi nói xem, xới tung cả cái Lô Châu thì đào đâu ra tuyệt sắc nữ tử đây.?

Quản gia nhìn trộm Vương Hàm một cái rồi thầm nghĩ: trong cái đất Lô Châu này
cũng chỉ có Đại tiểu thư ngươi mới có tư cách xuất thủ đó.

Tuy quản gia còn chưa mở miệng nói ra nhưng Vương Hàm vốn băng tuyết thông
minh lập tức hiểu được ánh nhìn của hắn. Trong lòng nàng như chiên trong dầu
sôi, đôi bàn tay trắng như phấn xoắn lại với nhau, cuối cùng dứt khoát đập
mạnh một cái xuống mặt bàn, nàng nói:

– Đi Hoa Dương lâu mua mấy cái Quan nhân xinh đẹp rồi mang theo ngân lượng và
các nàng theo ta đi Hỗ Dương!

Lúc này, Lý Cáp đang ở trong gian phòng chứa củi âm u của Tổng đốc phủ. Đứng
bên cạnh Lý Cáp là Tam ngưu, còn phía trước mặt của hắn chính là Vương Phong
công tử mới bị hoạn.

Vương Phong công tử giờ đây trên mặt chẳng còn một chút huyết sắc, áo quần
rách rưới, phia dưới đũng quần còn có chút máu đỏ thấm ra. Cả người hắn tả tơi
xơ xác, dính đầy rơm rạ bụi bặm, thảm không chịu nổi.

– Vương Phong? Cái tên này rất tiêu sái đó nha. Ngươi chắc cũng là cái hạng
phong lưu đó hả?

Lý Cáp bắt chéo chân trên ghế rồi rung đùi nói. Mặt của hắn lúc này đúng là
cái điệu bộ của đám tiểu nhân đắc ý, hắn muốn xem tên nhãi con chó má Vương
Công tử này thì có bản lĩnh gì mà đòi tranh nữ nhân cùng hắn đây. (xin lỗi
huynh đệ, chứ cái thằng Lý Cáp này mất dạy quá, chẳng ra cái thứ chó má gì
hết)

Vương Phong công tử nằm vật ở góc kia thảm như một con chó chết, hai môi hắn
khô nứt, hai mắt trống rỗng vô hồn nhìn Lý Cáp, âm thanh khan đặc rên lên:

– Nước…

Lý Cáp ngoắc tay gọi Tam Ngưu:

– Cho hắn nước.

Tam Ngưu hiểu ý, hắn tụt quần, tưới xuống đầu tên công tử tội nghiệp kia bao
nhiêu là “nước”.

– Nhị công tử, Tây Đinh- Nghiêm công tử cầu kiến.

Ngoài kia truyền đến tiếng gọi của Lý Đông.

Lý Cáp cảm thấy kinh ngạc một chút, tên kia chính là Hỗ Dương-Nghiêm gia đại
công tử. Ở cái đất Hỗ Dương này thì Nghiêm thị cũng là một cái lão hổ. Gia sản
của Nghiêm thị cũng khổng lồ nhưng để mà so với Lý gia và Âu gia thì còn xa
lắc. Mỗi lần cùng đám người Âu Tề tụ tập cả trăm người thì cũng đâu có mặt của
hắn. Hôm nay động tình hay sao mà lại đến nhà đòi gặp?

– Đem hắn đến phòng khách chờ ta.

Lý Cáp thản nhiên phân phó. Lý Cáp không phải là cái dạng chó gặp ai cũng vẫy
đuôi nên không đưa tên công tử kia vào hậu viện. Lý Cáp lại liếc mắt nhìn
Vương Phong đang nằm dưới đất kia, nói với Tam Ngưu:

– Đừng có giết chết hắn đó. Nếu hắn không cầm cự được thì cho ăn Thiên Ma tán
rồi đi gọi Hồ Xuân Phong đến.

– Rõ!

Tam Ngưu nhanh chóng đáp.

Lý Cáp trở lại trong viện của mình, Thiên Thiên giúp đỡ hắn thay một bộ quần
áo mới rồi chuẩn bị đi gặp gỡ Nghiêm công tử. Trong bụng Lý Cáp đầy nghi hoặc,
không biết tiểu tử kia có chuyện gì mà đòi gặp mình đây, nhưng mà dãy cửa hàng
của Nghiêm gia ở phố Tây Đinh thật là hấp dẫn đó nha…

Vừa mới ra khỏi cửa Lý Cáp đã nhìn thấy Hương Hương mặc quần áo trắng tinh
khôi đang giằng co cùng với Đại Phi. Nhưng kỳ quái chính là trong tay Hương
Hương nắm đầy đậu phộng ném vào đầu Đại Phi. Đại Phi tội nghiệp chỉ biết rúc
đầu kêu ăng ẳng. Điều làm cho Lý Cáp bất khả tư nghị chính là trước kia mỗi
lần gặp tiểu bạch hồ Hương Hương thì Đại Phi nhe răng trợn mắt đòi táp nàng
mấy cái a…

Lý Cáp đến gần phía sau, bụm miệng cố gắng không gây ra tiếng động. Hương
Hương một bên ném đậu phộng vào đầu Đại Phi, một bên lẩm bẩm mắng mỏ:

– Đại cẩu ngu như heo. Đại cẩu ngu như trâu.Trước kia kinh dễ ta thích thú
lắm hả? Lần này ném chết ngươi, ném chết ngươi!

Hạt động phộng tí tẹo kia tất nhiên không thể ném chết Đại Phi được nhưng mà
bị người như vậy khi dễ, đối với Đại Phi mà nói cũng chỉ có nước cắn răng chịu
đựng. Không ngờ Hồ yêu kia cũng mang thù trong lòng đó nha! Lý Cáp cảm thấy
tức cười;.

Lý Cáp mỉm cười từ phía sau ôm lấy eo Hương Hương, làm nàng giật mình hô nhẹ
một tiếng, đậu phộng rớt đầy đất. Đại Phi kia lúc này phờ phạc vô cùng. Mặt nó
ủy khuất, tai rủ, cụp đuôi dùng chân trước đập đập vào đống đậu phộng dưới đất
như muốn tố cáo hành vi của Hương Hương với Lý Cáp.

– Chủ nhân!

Hương Hương nhận ra người đến là Lý Cáp thì chịu nằm yên ngoan ngoãn trong
ngực của hắn.

– Sao nàng lại đi trêu chọc Đại Phi hả?

Lý Cáp hôn nhẹ vào mái tóc thơm tho.

Hương Hương mâm mê cái miệng nhỏ nhắm, tố tội Đại Phi:

– Ai bảo nó lúc trước khè lão nhân gia, còn muốn cắn ta nữa chứ!

Lý Cáp ra bộ ngạc nhiên nói:

– Ừ há! Nhưng tại sao lúc trước Đại Phi lại muốn cắn ngươi như vậy? Đến cả ta
quát nó cũng không thèm nghe.

Hương Hương nói:

– Ngao khuyển chính là Linh Thú trừ ta, vốn tương khắc với những thứ thuần âm
trời sinh, cho nên rất ghét ta. Hiện giờ ta đã cùng chủ nhân có duyên phận hợp
thành nên có trên người khí tức của chủ nhân cho nên Đại Phi mới không dám làm
bậy.

Lý Cáp cười nói:

– Tốt rồi, nhưng ngươi cũng đừng khi dễ Đại Phi nữa kẻo mất cái mạng già của
nó đó.

Hương Hương không khỏi chu mỏ hờn dỗi:

– Mấy hạt đậu phộng cũng đâu có chết đâu…

Lý Cáp nghiêm túc nói:

– Nếu như không khéo hạt đậu phộng rớt vô trong mũi Đại Phi rồi làm nó nghẹt
thở thì sao??!

– ….

Hương Hương cũng phải yên lặng trước cái lý do khắm lặm như vậy/

Phòng khách.

Lý Cáp cùng với Nghiêm công tử chào hỏi qua loa rồi cùng phân ngôi chủ khách
ngồi xuống.

Lý Cáp chậm rãi nhấp một ngụm trà, Nghiêm công tử kia không nói ra ý đồ đến
đây làm hắn vô cùng băn khoăn.

Rốt cục Nghiêm công tử cũng nhịn không được phải lên tiếng:

– Này Nhị công tử…Tiểu nhân hôm nay tới đây là có chuyện muốn nhờ vả.

Lý Cáp vẫn như vậy, nhấp một ngụm trà, tùy ý nói:

– Ừ. Có chuyện gì thế?

Nghiêm công tử trầm ngâm, rồi dùng từ ngữ hết sức kính cẩn nói:

– Là chuyện của Lô Châu-Vương gia.

Lý Cáp híp mắt lại, đem chén trà ném lên bàn.

“Xoảng” một tiếng, chén trà đập lên mặt bàn, thanh âm cũng không lớn nhưng ý
tứ có thừa. Dọa cho nội tâm Nghiêm công tử nhảy dựng, hắn hoài nghi có phải
mình làm mất lòng tay Lý Cáp kia không? Hắn lúc này có chút hối hận vì đã nhận
lời đi nói giúp Vương Hàm.

– Ngươi tới thay bọn họ cầu tình?

Âm thanh Lý Cáp thật là bình tĩnh, căn bản không có nghe ra ý tứ nhưng mà đi
vào tai Nghiêm công tử thì chính là gió lạnh mùa đông. Nghiêm công tử không tự
chủ được run lên bần bật.

– Tiểu nhân…đúng là tiểu nhân đi nhận lời giúp Vương gia đi cầu tình. Hơn nữa
Vương gia Đại tiểu thư cũng đã đích thân đến Hồ Dương, nàng muốn nói chuyện
trực tiếp với Nhị công tử.

Nghiêm công tử lấy tay áo lau qua mồ hôi lạnh trên trán, cung kính nói. Lý Cáp
mấy năm qua xây dựng hình ảnh ở Hỗ Dương chính là đệ nhất hoàn khố, là lão Đại
của cả đám quần là áo lụa, chỉ cần hắn dậm chân một phát là cơ hồ cả cái Hỗ
Dương chao đảo.

Lý Cáp âm thanh lạnh lùng:

– Ai là Vương gia Đại tiểu thư? Hừ, bọn chúng nghĩ sao mà để cho một cái nữ
tử đến nói chuyện chính sự với bản thiếu gia?

Lý Cáp lúc trước cũng đã điều tra sơ qua về Lô Châu-Vương gia nhưng hắn không
thèm điều tra kỹ càng vì hắn nghĩ bóp chết Vương gia cũng chỉ như là bóp chết
một con kiến hôi.

Nghiêm công tử vội vàng nói:

– Nhị công tử có chút chưa biết…hiện tại chính là Vương đại tiểu thư đang chủ
trì cả Vương gia…còn Vương Phong kia chính là ca ca ruột của nàng.

– Hở?!

Lý Cáp không khỏi ngạc nhiên. Trong một nhà thì trai tráng đầy ra đấy không lo
cho đại cục mà lại để cho một cô muội muội đi chuyên quyền. Đúng là đám đàm
ông nhà nàng quá mước vô năng rồi. Bất quá đối với cô muôi muội chuyên quyền
của Vương gia kia thì Lý Cáp cũng không đánh giá nàng cao quá mức.

– Đại tiểu thư của Vương gia kia tên chỉ một chữ Hàm. Nàng chính là đệ nhất
tài nữ của Lô Châu. Nàng hiện giờ đem chèo chồng sự nghiệp của Vương gia,
khẳng định nhiều đấng mày râu còn phải cam bái hạ phong trướng nàng…

Nghiêm công tử thuận theo sắc mặt Lý Cáp mà kể lại sự việc.

Lý Cáp vốn còn đang tò mò với Vương Hàm nhưng nghe đến bốn chữ “đệ nhất tài
nữ” thì nhất thời ỉu xìu. Tự cổ chí kim những người được xưng tụng là tài nữ
đều là cái dạng có tài mà không có sắc. Tài sắc song toàn hiến có như tuyết
mùa hè, thêm nữa cái Lô Châu bé tí thì kiếm đâu ra người người song toàn. Nàng
kia nhan sắc không có hù chết người ta là tốt rồi.

– Được rồi! Ta cho nàng mấy ngày thời gian. Không làm ta thỏa mãn thì Vương
gia vĩnh viễn biến mất.

Lý Cáp thản nhiên nói.

– Đa tạ Nhị công tử.

Nghiêm công tử nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn chỉ nhận lời cầu tình cho Vương
gia tiếp xúc với Lý Cáp, còn chuyện phía sau cứ để cho Vương Hàm xử lý.

Đang chuẩn bị cáo từ, Lý Cáp bỗng nhiên mở miệng tham lam:

– Nghiêm công tử, cái cửa hàng số bảy đường Tây Đinh có phải của Nghiêm gia
các ngươi không?

Nghiêm công tử sửng sốt nói:

– Đúng vậy…Không biết Nhị công tử có ưng ý gian hàng kia không? Chúng ta cũng
đang chuẩn bị bán nó đi, nếu công tử ưng thì chúng ta tất nhiên có ưu đãi cho
ngươi.

Lý Cáp mỉm cười liếc hắn một cái:

– Ngươi thật là thông minh, rất có tiền đồ.

Vài lời của A Miu Miu

– Tớ dịch cái truyện này có cảm giác như Trợ Trụ Vi Ngược vậy. Tính cách tên
Lý Cáp này tớ khinh bỉ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.