Lý Cáp cả một đêm không ngủ, mới tờ mờ sáng sớm đã cực kỳ hứng khởi chạy đi
tập Thái Cực quyền. Hắn lúc này đầy khí thế yy vô địch thiên hạ, đợi khi luyện
thần công kia đến đại thành thì sẽ quét ngang thiên hạ, trên chiến trường giết
giặc như thái rau, về sau gặp thần sát thần, gặp ma thí ma…x.x.x…
Lý Cáp đang tập luyện được một lúc thì thấy Tử Nghiên khoác một cái áo choàng
bước ra từ trong nhà.
– Mới sáng ra đã nhảy múa mèo quào cái gì thế?
Tử NGHIÊN vừa đi đến nhà bếp vừa nói.
Nhảy nhót?! Lý Cáp xấu hổ nhìn nàng nói:
– Hai ngày tới phiền ngươi làm nhiều đồ bổ dưỡng cho Diễm Nhi và Nguyệt Nhi.
Tử Nghiên đang múc nước vào thau rửa mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Cáp nói:
– Yên tâm đi, ta cam đoan sẽ không để cho hai bảo bối của ngươi gầy đi đâu.
Lý Cáp nghe được nàng gọi Diễm Nhi và Nguyệt Nhi là bảo bối của mình thì không
khỏi cười khoái trá:
– Bất quá ngươi cũng đừng quá cố sưc. Ngươi cũng chính là bảo bối của ta đó.
Ngươi mà có làm sao ra thì ta cũng đau lòng chết mất thôi.
Tử Nghiên giật mình, lùi về sau mấy bước, gắt lên:
– Ai là bảo bối của ngươi?! Cần gì ngươi phải đau lòng.
Tuy rằng Tử Nghiên nói như vậy nhưng Lý Cáp cũng phá hiện trong mắt nàng một
tia hạnh phúc, hiển nhiên cô nàng rất thích Lý Cáp tán tỉnh như vậy. Lý Cáp
càng thêm hứng khởi khẳng định suy đoán của mình.
– Ta đi an bài nha hoàn cho ngươi, sau này ngươi cũng có người hầu hạ.
Lý Cáp nói.
Tử Nghiên quay đầu nhìn hắn một cái rồi nói:
– Ta từ nhỏ tự lập quen rồi, không cần người hầu hạ.
Dứt lời nàng đi thẳng về phòng của mình.
Sau khi rửa mặt xong, Tử Nghiên lại bước chân ra khỏi phòng. Bỗng nàng nhìn
thấy một nữ tử mặc quần trắng theo Lý Cáp từ trong phòng bước ra. Cô nàng kia
nhẹ nhàng chỉnh lại áo quần cho Lý Cáp, lúc đầu Tử Nghiên tưởng là Thiên Thiên
nhưng lại nghe được giọng nói cô gái kia vang lên:
– Chủ nhân sao lại dậy sớm vậy? Tối hôm qua người không ngủ chút nào, không
thấy mệt mỏi sao?
Tử Nghiên không khỏi ngây ngẩn cả người. Giọng nói kia rõ ràng không phải của
Thiên Thiên nha! Nhìn kỹ lại thì nữ kia nàng hoàn toàn không quen. Hai hàng
lông mày tinh xảo, mũi ngọc cao ráo xinh xắn, đôi môi ngọt ngào động lòng
người, cũng là dáng người yểu điệu… cũng mặc quần áo trắng giống Thiên Thiên,
nhưng hiển nhiên không phải là Thiên Thiên. Tử Nghiên càng nhìn cô nàng thì
càng khó đoán ra tuổi tác, nàng có vẻ thanh thuần đáng yêu của tuổi mười lăm
mười sáu, có thanh xuân tịnh lệ của tuổi mười bảy mười tám, cũng có vẻ xinh
đẹp ôn nhu của nữ tử hai mươi, thậm chí có cả vẻ thành thục gợi tình của thiếu
phụ…nếu luận về mỹ mạo thì nàng còn đẹp hơn Thiên Thiên vài phần. Tử Nghiên
không thể nhìn thấu được, cô nàng này rốt cục là ai nhỉ?
Đêm qua còn không thấy nữ tử kia nha. Không biết Nhị công tử lại chộp được ở
đâu mag về? Tử Nghiên nhìn nữ tử kia không khỏi ngẩn ngơ rồi đặt ra trăm ngàn
giả thiết về thân phận nàng…
Lý Cáp thấy Tử Nghiên nhìn qua bên này liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hương
Hương rồi cười cợt cà trớn:
– Tử Nghiên, đây là thị nữ mà lão cha mới cấp cho ta, nàn tên là Hương Hương.
Ha ha trùng tên với bạch hồ của ta. Hương Hương ngươi gọi Tử Nghiên là tỷ tỷ
đó nha.
Hương Hương ở bên người Lý Cáp một thời gian cũng không ngắn, trong viện thì
nữ tử nào nàng cũng biết, nghe chủ nhân nói như vậy cũng nhu thuận thi lễ,
ngọt ngào gọi:
– Tử Nghiên tỷ tỷ.
Lý Cáp thầm than Hương Hương lợi hại. Nàng là Hồ yêu ngàn năm đạo hạnh đó nha
mà Tử Nghiên thì cũng chỉ mới hai mươi mà thôi. Hương Hương chịu kêu Tử Nghiên
là tỷ tỷ đúng là đủ tu dưỡng đi. Lại nói tiếp, nếu chính là Lý Cáp chỉ sợ phải
gọi Hương Hương là lão lão lão lão nãi nãi nãi…gọi mỏi miệng đến chết.
Tử Nghiên tươi cười nhẹ nhàng nâng Hương Hương dậy nhưng cơ hồ vẫn còn chút
nghi hoặc. Tử Nghiên nhìn Hương Hương chằm chằm nghĩ ngợi, một vưu vật như vậy
đem đến đâu cũng làm cho người ta phát điên phát cuồng thì có lý do nào mà Lý
tổng đốc dám mang nàng cho Lý Cáp đây? Thật là kỳ quái, hơn nữa sao trên người
nàng lại có một mùi thơm rất quen thuộc nha.
Lý Cáp sợ Tử Nghiên nhìn ra sơ hở gì đó nên hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi
nói:
– Tử Nghiên, ngươi đi nấu cơm đi chứ! Bụng ta đói sôi sung sục rồi đây này.
Tử Nghiên lườm hắn một cái rồi giáo huấn:
– Nãy giờ tưởng ngươi kêu cạc cạc như vịt hóa ra là cái bụng của ngươi kêu
nha.
Nói xong nàng đi thẳng hướng phòng bếp.
Lý Cáp không khỏi lau mồ hôi, đứng lên thì thào nói:
– Hương Hương ơi là Hương Hương, ai có thể tin được người chính là thị nữ của
công tử đây?
Hương Hương nhẹ giọng nói:
– Chủ nhân, chừng nào chúng ta đi Long Thủ sơn đây?
Lý Cáp trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Để mấy ngày nữa đã. Ta chờ thương thế của Diễm Nhi và Nguyệt Nhi chuyển
biến tốt đã.
– Ý da! Sao chủ nhân cứ nhìn Hương Hương chằm chằm vậy?!
Lý Cáp kỳ quái nói:
– Sao ngươi là Tam nhãn linh hồ hả? Vậy con mắt thứ ba đâu rồi?
Hương Hương ôn nhu trả lời:
– Ta phải tu luyện đến ba ngàn năm đạo hạnh, đắc đạo thành Hồ tiên thì mới mở
được Thiên Nhãn.
– Vậy hả? Bây giờ ngươi mới có ngàn năm đạo hạnh vậy đợi đến ta xương trắng
rồi cũng không được nhìn thấy ngươi thành Tiên.
Lý Cáp cau mày nói. Hắn trước kia chỉ có nghe qua nào là Cửu vĩ hồ, lục vĩ hồ
các loại chứ chưa có nghe Tam nhãn linh hồ. Hắn tò mò muốn xem tam nhãn pháp
xem ra là vô vọng rồi. Người mà có thể sống hơn ngàn năm thì cũng là lão quái
vật rồi.
Hương Hương cũng nói :
– Vốn thật còn phải chờ hai ngàn năm nữa nhưng mà có chủ nhân bên cạnh tương
trợ thì Hương Hương tu luyện tốc độ cũng nhanh thần tốc.
– Tương trợ hả? Làm sao tương trợ cho nàng đây?
Lý Cáp vội hỏi.
– Chính là…chính là chúng ta thường xuyên làm chuyện tối qua đó.
Hương Hương nhỏ giọng nói, âm thanh mềm mại hết sức.
Lý Cáp ngạc nhiên, hồ yêu không hổ danh yêu hồ, thật tình tu luyện cũng muốn
khác người. Hương Hương muốn tăng tu vi cũng đề cử cho mình một cái công pháp
chỉ cần giao cấu để tu luyện…chẹp chẹp…
– Có phải nguyên nhân là vì Càn Khôn khí trên cơ thể ta?
– Đúng vậy chủ nhân.
Hai người vừa rả rích nói chuyện, Thiên Thiên cũng đã dụi mắt từ trong phòng
đi ra.
Tử Nghiên làm xong bữa sáng, Lý Cáp liền mang vào phòng cho Diễm Nhi, chính
tay đút cho nàng ăn.
Diễm Nhi chính là thụ sủng nhược kinh nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy một
đao kia cũng đáng giá. Hiện tại nghĩ lại nàng cũng không biết lý do tại sao
lại đi đỡ một đao kia cho Lý Cáp. Giống như là nàng chỉ làm theo bản năng của
mình vậy. chẳng lẽ trong trái tim nàng đã có hình bóng của Lý Cáp? Diễm Nhi
nhìn Lý Cáp đang thổi cháo cho nguội để đút cho nàng thì trong lòng cảm thấy
thật là ngọt ngào. Nếu nàng không trở thành thị thiếp của hắn nhưng chỉ cần
hắn đối với nàng như vậy nàng cũng đã hạnh phúc và mãn nguyện rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Lý Cáp nhẹ nhàng lau miệng cho nàng. Hắn từ tốn nói:
– Diễm Nhi này, lần sau nàng đứng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa nghe chưa?
Ông chủ của nàng thân thể trâu bò, đao thương bất nhập đó nha.
Diễm Nhi cúi đầu “Ừ hữ” một tiếng, sau đó nàng nói với Thiên Thiên:
– Thiên Thiên, ta mấy ngày này không thể cùng với ngươi hầu hạ chủ tử, phiền
ngươi chăm sóc chủ tử thêm cả phần của ta nữa nha.
Thiên Thiên cười nói:
– Diễm Nhi tỷ tỷ cứ yên tâm. Thiên Thiên chắc chắn sẽ hầu hạ chủ tử thật tốt.
Để cho Diễm Nhi nghỉ ngơi, Lý Cáp lại chạy qua phòng của Nguyệt Nhi.
Mở cửa cho Lý Cáp chình là Liên Khanh. Thấy người đến là Lý Cáp nàng mững rỡ
gọi một tiếng:
– Ca ca.
Lý Cáp gật đầu mỉm cười với nàng, đang muốn đi vào trong phòng thì đột nhiên
trên mặt cảm thấy ấm áp. Lý Cáp định thần, thì ra Liên Khanh bất ngờ tập kích,
nhảy đến hôn hắn một cái. Hắn trợn tròn mắt bất đắc dĩ rồi đi vào trong phòng,
ngồi cạnh Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nói:
– Nguyệt Nhỉ tỷ tỷ, ca ca tới thăm ngươi đây.
Lý Cáp cười cười, đặt bữa sáng lên ghế bên cạnh, vuốt tóc cho Nguyệt Nhi đang
lèm nhèm buồn ngủ:
– Thế nào rồi? Chân còn đau lắm không?
Nguyệt Nhi thấy Lý Cáp đến, nhất thời xấu hổ che mặt rồi trả lời:
– Thiếp thân vừa mới ngủ dậy, làm công tử chê cười rồi.
Lý Cáp một tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, tay kia vuốt ve khuôn mặt
nàng. Hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng rồi nói:
– Nguyệt Nhi của ta xinh đẹp vô cùng, bất luận thế nào thì ta vẫn thấy nàng
thật đẹp. Ta thương ngươi đến chết đi được làm sao lại đi cười ngươi.
Thiên Thiên, Thanh Thanh, Tử Nghiên và Liên Khanh đứng bên cạnh nhìn Lý Cáp
vuốt ve vết bớt hình con rết nhưng miệng vẫn lải nhải khen Nguyệt Nhi xinh đẹp
không khỏi cảm thấy gai gai người. Xem raLý Cáp đang dùng lời ngon tiếng ngọt
an ủi Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi khẽ nắm lấy tay Lý Cáp đang vuốt ve mặt mình. Nàng nhẹ giọng nói:
– Công tử…Nguyệt Nhi thật sự xinh đẹp sao?? Kể cả có vết bớt này??
Thấy mắt nàng đã ầng ậc nước, Lý Cáp không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lý Cáp khẽ cúi người hôn một cái vào má Nguyệt Nhi. Lý Cáp nghiêm túc thanh
niên 2k13 nói:
– Ta chẳng thấy cái bớt nào cả. Không tin hả? Nàng hỏi thử các nàng xem. Phải
không muội muội? Thiên Thiên?
Nói xong hắn quay đầu hỏi mấy người đứng phía sau.
Liên Khanh sửng sốt nhìn qua Thiên Thiên, nàng không biết có phải mình hoa mắt
không nhưng mà cái bớt to chình ình kia vẫn ở chỗ cũ, thậm chí nhỏ đi một chút
cũng không có. Thanh Thanh và Tử Nghiên lúc này anh mắt cũng tràn đầy phức tạp
nhưng may mà có Thiên Thiên nhanh nhẹn nói trước:
– Nguyệt Nhi tỷ tỷ nói cái bớt nào vây? Tỷ tỷ trước nay vẫn rất xinh đẹp mà.
Chúng nữ lúc này mới hiểu ý, vội vàng gật đầu nói:
– Đúng vậy nha. Nguyệt Nhi thật sự xinh đẹp mà.
Nguyệt Nhi nhìn chúng nữ cười rạng rỡ, nói:
– Cám ơn các tỉ muội đã an ủi Nguyệt Nhi. Nhưng Nguyệt Nhi cũng biết mình có
cái vết bớt này thật không xứng để công tử nhìn.
Lý Cáp ngẩn người ra, quay đầu nhìn chúng nữ, thấy thần sắc của các nàng thì
hắn biết Nguyệt Nhi không nói sai. Hắn không khỏi cóa chút kỳ quái:
– Không đúng! Trên mặt Nguyệt Nhi không có vết bớt nào hết!
Nói xong hắn lại lấy tay xoa xoa lên má Nguyệt Nhi, rõ ràng hắn cảm nhận được
một làm da mịn màng nhẵn nhụi.
Nguyệt Nhi ôn nhu nói:
– Mẫu thân từng nói qua, dung nhan nữ nhân chỉ đẹp nhất trong mắt người yêu
thương mình. Chỉ đứng trước người toàn tâm toàn ý yêu thương mình thì nữ nhân
không có một khuyết điểm nào hết. Công tử nếu cảm thấy Nguyệt Nhi thật sự xinh
đẹp chứng minh trong lòng công tử đã có Nguyệt Nhi. Người nhìn Nguyệt Nhi
không phải bằng con mắt mà bằng trái tim. Nguyệt Nhi cũng nguyện hiến dâng
trái tim mình cho công tử, cho nên Nguyệt Nhi có đẹp thì cũng chỉ có công tử
nhìn được.
Lý Cáp nghe vậy thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
– Ngươi sao lại nói vậy chứ?! Ngươi xinh đẹp rực rỡ như vậy chỉ có mình ta
thấy được, ngươi chỉ thuộc về một mình ta thôi sao?
Nguyệt Nhi mỉm cười, gật đầu:
Đúng vậy. Nhưng nếu như cùng đứng trước mặt người khác, Nguyệt Nhi chỉ sợ sẽ
làm công tử khó chịu.
– Thật là thần kỳ nha…
Lý Cáp nhẹ nhàng vuốt ve hai má Nguyệt Nhi lẩm bẩm nói, rồi hắn nở nụ cười
tươi rói:
– Ta chẳng quan tâm gì hết! Nguyệt Nhi bảo bối của ta hoa nhường nguyệt thẹn,
khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ mình ta được thưởng thức. Nguyệt Nhi chính
là mỹ nữ chỉ thuộc về ta mà thôi.
Chúng nữ đứng bên cạnh nghe được Nguyệt Nhi nói như vậy thì đều cảm thấy ngạc
nhiên, trên đời này lại có sự việc kỳ quái đến thế.
Lý Cáp để Thiên Thiên bưng nước rửa mặt đến rồi chính tay lau mặt cho Nguyệt
Nhi, sau đó hắn lại cẩn thận đút cho nàng ăn từng miếng một.
Thanh Thanh và Tử Nghiên một bên thấy Nguyệt Nhi được chăm sóc như vậy thì âm
thầm ước ao chính mình là người nằm trên giường lúc này.
Lô Châu
Vương gia chính là một trong những gia tộc lớn nhất tại Lô Châu. Của cải, tộc
nhân của Vương gia nhiều vô số, là bá chủ một phương.
Vương Điển- lão gia chủ tiền nhiệm là người trong giang hồ cũng có chút tiếng
tăm. Hắn trọng nghĩa khinh tài, kết giao tứ phương, đều sẵn sàng ra tay nghĩa
hiệp giúp người trong lúc khó khăn. Chính vì lẽ đó mà người trong giang hồ rất
có hảo cảm với Vương gia.
Bất quá Vương Điển mấy năm trước đã mất, để lại hai người con, một trai một
gái. Con trai là Vương Phong, con gái là Vương Hàm. Vương Phong thuở nhỏ phong
lưu, tuy có tài văn chương nhưng ngay cả cái danh tú tài cũng dùng tiền mua
lấy, lại còn xem thường kế thừa sự nghiệp thương gia, suốt ngày chỉ la lê lầu
xanh, quán rượu. Hai huynh đệ của Vương Điển cùng với mấy đứa cháu cũng lại là
cái hàng ăn không ngồi rồi suốt, không tài cũng không cần cù. Bọn họ chỉ suốt
ngày ăn uống rồi đi nháo sự làm hại quê nhà.
Kết quả là mọi sự tình của Vương gia đều do một tay Vương Hàm cáng đáng. Lại
nói tiếp Vương Hàm cũng quả là một bậc anh thư, tài năng không thua bất kỳ một
đấng mày râu nào. Nàng xử lý mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, sinh ý gia tộc phát
triển không ngừng. Hơn nữa nàng lại xinh đẹp như hoa, toàn đức toàn tại được
xưng tụng là Lô Châu đệ nhất mỹ nhân.
Bất quá vì mải chiếu cố cho gia tộc nên Vương Hàm cũng bỏ lỡ chung thân đại
sự, nàng đã cự tuyệt không ít đám mai mốt. Nàng mặc dù cũng muốn an phận, cũng
muốn tìm một nhà xứng đáng để gả đi nhưng mà mấy cái túi cơm trong nhà để nàng
lo lắm quá nên không đành lòng. Nàng thậm chí vẫn canh cánh lời nhắc nhở của
phụ thân phải chăm sóc cho gia tộc nên cũng không nhẫn tâm hưởng ấm một mình.
Ngày hôm đó Vương Hàm đang ở trong nhà nghe mấy chưởng quỹ báo cáo kết quả
kinh doanh thì quản gia bỗng nhiên vội vã chạy đến. Hắn thở gấp rồi nói đưt
quãng:
– Đại tiểu thư…đại tiểu thư…lớn chuyện rồi…không tốt…đại sự[email protected]!
Vương Hàm cau mày nhìn hắn một cái, không vui nói:
– Có chuyện gì thì từ từ mà nói, trời có sập đâu.
Nói rồi nàng khoát tay cho mấy chưởng quầy lui xuống trước.
Chờ mấy tên chưởng quầy đi khuất rồi thì quản gia mới lên tiếng:
– Vừa rồi Hỗ Dương tri phủ Lưu Đề đưa thư tín đến, nói công tử bị người bắt
rồi.
– Cái gì? Bị bắt sao? Hắn lại đi tranh đoạt tình nhân đánh người phải không?
Nhannh đi chuẩn bị ngân lượng để chuộc ca ca về. Haizzz bao giờ thì ca ca mới
yên phận đây??
Vương Hàm phiền lòng than thở. Xem ra trước giờ Vương Phong cũng đi gây rối
không ít.
Quản gia trầm giọng liền nói:
– Đại tiểu thư, chuyện lần này ngân lượng không giải quyết đươc!
Vài lời của lão Hắc
– Thứ nhất! Ta nhắc lại một lần nữa>>Truyện này không phải là chuyện Tu
chân cũng không sa vào Tiên hiêp. Mấy chương trước có đề cập đến Thần Ma cũng
chỉ là ám chỉ người có võ công cao cường khủng bố mà thôi.
– Thứ hai! Về vấn đề Đại Phi sao lại sống lâu như vậy: Ta có nuôi một con chó
nhưng được một tháng nó lăn ra chết, nuôi con khác cũng không được đến nửa
năm. Cho nên ta cho Lý Cáp một con chó cũng xin mọi người thông cảm mà cho nó
sống lâu lâu một chút nha…