Làn da nhẵn mịn tinh tế, vòng eo thon thả, bộ ngực sữa đầy đặn cùng với cặp
mông nảy nở co dãn mười phần, vưu vật đang trong vòng tay của Lý Cáp này có
thể nói là mỹ nữ hoàn mỹ nhất. Từng đợt u hương tỏa ra từ cơ thể nàng thấm vào
tận tim gan cùng giọng nói mềm mại câu hồn làm con người ta say sưa mê mẩn
không thôi.
Lý Cáp ôm lấy thân thể mềm mại tuyệt mỹ nhưng có chút giá lạnh này vào lòng,
hắn cố gắng ôm nàng thật chặt để đem nhiệt độ của cơ thể mình sưởi ấm cho
nàng.
– Công tử sao lại âu sầu như vậy?
Thanh âm mềm mại mị cốt vang lên. Lý Cáp thậm chỉ có thể cảm nhận được mùi
thơm tỏa ra từ bờ môi tuyệt mỹ kia.
Lý Cáp u oán than vãn:
– Ta buồn bực vì không có võ công.
– Công tử sao lại lo lắng vì không có võ công?
– Ừ nhỉ vì sao ta lại lo lắng vì không có võ công?
– Công tử có Càn Khôn thân thể, đoạt Thiên chi tạo hóa, sống ngoài ranh giới
của quỷ thần thì cần gì phải như người bình thường khắc khổ tu luyện võ nghệ.
– Tuy vậy nhưng ta vẫn muốn luyện được tuyệt thế võ công.
Lý Cáp mơ hồ nói xong lại nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên bờ môi xinh
đẹp kia. Nụ hôn cháy bỏng làm cho thanh âm ôn nhu kia phải ngừng bặt sau đó
chuyển thành những tiếng rên rỉ kiều mị.
– À Thiên Thiên này. Ngực của nàng sao tự nhiên to ra nhiều thế?
Lý Cáp nói xong lại luồn tay xuống dưới vuốt ve bờ mông:
– Nơi này lại càng đầy đặn hơn…
Bỗng nhiên động tác tay của Lý Cáp cứng đờ bởi vì hắn chợt nhớ ra là Thiên
Thiên không thể nào xuất hiện ở đây được. Rõ ràng lúc này nàng còn đang phải
chăm sóc cho Nguyệt Nhi.
Hắn vội vàng bừng tỉnh, xuất hiện đầu tiên trong mắt hắn là khuôn mặt ôn nhu
thanh tú vô cùng đang trìu mến cười với hắn. Nổi bật trên khuôn mặt hoàn mỹ đó
là một cặp mắt xinh đẹp ướt át ma mị. Ánh mắt Lý Cáp di chuyển xuống dưới một
chút nữa thì vô hạn phong quang hiện ra cho hắn tha hồ thưởng lãm nào là bộ
ngực sữa vun đầy, vòng eo thon thả, hai chân dài tít tắp, đám cỏ xanh um tùm
trơn mượt, hai bàn chân bé nhỏ tinh xảo như chạm khắc mà thành…thế gian sao
lại có vưu vật hoàn mỹ như thế này cơ chứ?
Nếu như nói Thiên Thiên vẫn còn là nữ nhi chưa hoàn toàn trưởng thành thì nữ
tử trước mắt này chính là một quả táo đã chín mọng rồi. Nàng rực rỡ như một
bông hoa bách hợp đang nở rộ, đẹp mà không yêu tà, mỵ mà không lẳng lơ.
Chẳng lẽ chỉ sau một đêm mà Thiên Thiên đã trưởng thành rồi sao? Lý Cáp thật
không dám tin vào mắt mình nữa nên hắn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn suy đoán đủ mọi
giả thiết.
– Công tử?
Âm thanh ôn nhu kia lại một lần nữa vang lên, hai bàn tay trắng như phấn nộn
xoa xoa lấy gương mặt hắn.
Lý Cáp kinh hô một tiếng rồi lăn từ trên giường xuống đất rồi bò về sau một
khúc. Hắn chỉ vào nữ nhân xinh đẹp đang khỏa thân trên giường, lạnh lùng nóiL
– Ngươi là ai? Ở đâu đến? là người hay quỷ?
Đang ngủ ngon bỗng dưng trên giường bỗng dưng lại xuất hiện một tuyệt sắc nữ
tử khỏa thân bên cạnh mình, hiển nhiên là ai thì cũng bị dọa cho giật mình.
(tui thì khác, nhảy vô ôm hôn tới tấp luôn )
Nữ tử chống người dậy, nửa nằm nửa ngồi điệu bộ lười biếng. Nàng nâng tay thon
lên vuốt lại mái dài đen nhánh, để cho suối tóc che đi bộ ngực sữa đầy đặn, tư
thái này lại càng làm cho nàng thêm hấp dẫn. Ánh mắt Lý Cáp không thể nào mà
cưỡng lại sức hút như vậy được.
– Công tử, ta chính là Hương Hương.
Mỹ nữ nhẹ nhàng nói ra. Cặp mắt mềm mại đáng yêu như muốn chảy nước nhìn thẳng
vào hắn. Đôi mắt đẹp mị hoặc nhưng không dâm đãng chỉ làm người ta thấy nàng
thật là thuần khiết, thực là tổ hợp của sự bất đồng.
Lý Cáp nhẩn tò te:
– Hương Hương nào? Hương…người là tiểu bạch hồ Hương Hương của ta?
Mỹ nữ ôn nhu trả lời:
– Công tử, đúng là ta.
– Ặc…ặc…ặc…cái kia…cái này…
Lý Cáp nhất thời thấy da đầu tê dại đi. Đôi tay cũng trở nên thừa thãi, hắn
nuốt nước miếng một cách khó khăn rồi nói:
– Ngươi…Có phải là hồ yêu?!
Hương Hương nhẹ nhàng vuốt tóc rồi nói:
– Ta đúng là hồ yêu ngàn năm tu thành Tam nhãn linh hồ nhưng ta tuyệt nhiên
sẽ không bao giờ làm hại công tử đâu.
– Thực…Thực sự là Tam nhãn linh hồ?! Lão đạo kia…hắn thực sự không gạt ta?
– Lý Cáp hiện tại cũng không rõ ràng
– Ta đúng là Tam nhãn linh hồ. Lão đạo sĩ kia cũng không hề lừa gạt công tử.
Hắn quyết tâm bắt ta chỉ vì trên người ra ta có ngàn năm đạo hạnh mà thôi. Hắn
chiếm được thân xác ta sẽ có cơ hội đắc đạo. Ta trước nay đều tu luyện thanh
tịnh, chưa một lần đi hại người.
Hương Hương thấp giọng nỉ non.
Lý Cáp âm thầm nghĩ ngợi, quả nhiên lão đạo sĩ thối có chết cũng không chịu ăn
thiệt vào người, phải chi lúc trước nên đem hắn lột da róc xương mới phải. Bất
quá Lý Cáp với quá khứ không hại người trước kia cũng không để ý lắm, chỉ cần
nàng không hại hắn là được.
Lý Cáp trong lòng cũng còn sợ hãi, thấy cửa phòng còn đang mở, hắn vội vàng
chạy lên phía trước đóng cửa cài then rồi chạy lại bên giường đánh giá Hương
Hương một lượt. Hắn ngồi đè lên người Hương Hương, đem nàng áp ở phía dưới rồi
bàn tay không thật thà sờ loạn dưới mông nàng.
– Hi hi ha ha…Công tử ngươi muốn làm gì nha.
Hương Hương cũng không phản kháng nũng nịu cười rộ lên. Tiếng cười nàng mềm
mại đáng yêu vô cùng, đem tâm tạng người ta chiên xèo xèo trong dầu sôi.
Lý Cáp sờ soạng một hồi lại nhịn không được nắn bóp ăn đậu hũ mấy cái, mới
thong thả nói:
– Tại sao nàng không có đuôi?
Hương Hương nghe vậy lại ôm bụng cười khanh khách, nàng ôm lấy cổ Lý Cáp, nũng
nịu nói:
– Ta là ngàn năm hồ yêu sao lại còn giấu đầu hở đuôi.
Lý Cáp lại nói:
– Ngươi nếu có thể biến hình người vì sao hôm nay mới chịu hiện thân? Ngươi
thật là muốn hại ta hả?
Hương Hương vội quỳ trên giường dập đầu với Lý Cáp rồi ôn nhu nói:
– Công tử cứu Hương Hương một mạng này lại còn nuôi dưỡng che chở cho Hương
Hương. Hương Hương tuy là yêu nhưng không bao giờ làm những việc vong tình bội
nghĩa. Sở dĩ đến hôm nay ta mới hiện thân là bởi vì ngày đó bị lão đạo sĩ làm
tổn thương đến kinh mạch không thể hóa hình.
– Lão thần côn ngày đó thật là lợi hại, dĩ nhiên lại có thể chế phục ngàn năm
hồ yêu như ngươi sao?
– Lý Cáp lại hỏi.
Hương Hương nhẹ nhàng giải đáp:
– Đạo sĩ kia bổn sự không thể nào làm hại được Hương Hương nhưng hắn lại vô
cùng nham hiểm và đê tiện bày ra vô số cạm bẫy làm cho Hương Hương bị thương.
Hai mắt Lý Cáp đột nhiên lóe sáng:
– Ngươi rất rành phép thuật hả?
Hương Hương xoa xoa chiếc cằm nhỏ nhắn:
– Cũng có chút đạo hạnh a.
Lý Cáp lại nói:
– Sẽ không vô dụng giống cái lão đạo kia chỉ biết phép thuật đuổi ma xua ta
chứ không hề tác dụng với người chứ hả?
Hương Hương dịu dàng nói:
Thế gian vạn vật muôn màu. Vô luận ai đi trên con đường nào thì cuối cùng cũng
sẽ dẫn đến một con đường chung nhất. Có người đi trên con đường võ thuật, có
người lại dùng đạo pháp nhập đạo. Nhưng vô luận thế nào chỉ cần kiên định với
con đường mình đã chọn cuối cùng cũng sẽ đạp chân lên Đại đạo mênh mông. Người
tu hành đạo thuật khi chưa bước vào Đại đạo cũng chỉ có thể bắt nạt được yêu
ma tiểu quỷ, không thể địch lại được người có võ công, ngược lại người có võ
công mặc dù thân thể mạnh mẽ nhưng lại không thể nào chạm đến được yêu ma quỷ
quái. Khi trước kia Hương Hương chưa tu thành chính quả, Hương Hương lúc nào
cũng e ngại người tu đạo nhưng chưa bao giờ biết sợ người luyện võ.
Lý Cáp nghe vậy sao mà huyền cơ, ù ù cạc cạc cái hiểu cái không, cuối cùng hắn
đành khoát tay nói:
– Tóm lại pháp thuật của ngươi là có tác dụng với người luyện võ đúng không?
Hương Hương vuốt cằm đồng ý.
– Tốt lắm, vậy ngươi nhanh nhanh dạy ta pháp thuật đi. Tốt nhất là cái loại
dễ học nhất, không tốn sức mà uy lực thật trâu bò hỏ báo vào.
Lý Cáp mở miệng tham lam yêu cầu.
Hương Hương lắc đầu, buồn rầu nói :
– Công tử đã có yêu cầu thì Hương Hương có bán mạng cũng phải làm nhưng công
tử không có linh thể thì không thể tu luyện được pháp thuật của ta.
Lý Cáp giật mình, xám mặt nói :
– Nhưng…ngươi vừa mới nói ta không cần lo lắng học võ công nha?
Hương Hương cười nói:
– Đúng vậy. Tuy công tử không luyện pháp thuật nhưng cũng chẳng cần phải
luyện võ công a.
– Á! Cái tiểu hồ ly kia dám trêu chọc công tử hả? Ai cũng có thể luyện võ
nhưng con đường này vô cùng gian khổ, thử hỏi bản công tử làm sao mà đi tự
ngược đây?
Lý Cáp mặt mày ủ dột than vãn.
Hương Hương đem thân thể mềm mại áp vào trên người của hắn, mị hoặc nói :
– Công tử, Hương Hương ngày đó bị lão đạo sĩ làm cho thương tích đầy người
nếu như theo tốc độ tu luyện hiện tại thì không có mấy trăm năm thì không có
cách nào phục hồi thành người.
Lý Cáp sửng sốt, bàn tay theo bản năng vuốt ve tấm lưng trắng tinh như bạch
ngọc rồi hỏi:
– Nhưng tại sao ngươi nhanh như vậy đã hóa hình trở lại??
Hương Hương cười nói:
– May mà nhờ có công tử đó nha.
– Nhờ có ta?
Lý Cáp cảm thấy đầu đầy sương mù.
– Công tử vốn là Càn Khôn thân thể vạn năm hiếm có, trong cơ thể âm dương nhị
khí tuần hoàn tự nhiên, Đoạt thiên chi tạo hóa, thoải mái tiêu dao không chịu
tam giới quản thúc (như lão Tôn ấy). Nhờ vào Càn Khôn âm dương khí, cơ thể
Hương Hương được chữa trị nhanh chóng vô cùng. Hương Hương ngày đêm được bên
cạnh công tử nên thương thế được Càn Khôn khí tẩm bổ đã khỏi hoàn toàn.
Cái tay hư của Lý Cáp đã trượt vào giữa hai chân của Hương Hương nhưng mà hắn
vẫn làm trò, ra cái bộ ngạc nhiên rồi hỏi:
– Nói như vậy thì toàn bộ yêu ma quỷ quái nào cũng có thể đến gần ta mà hút
Càn Không khí để tẩm bổ cơ thể hả?
Hương Hương rên khẽ một tiếng, trên mặt đã đỏ ửng một mảnh, cả người mềm nhũn
ngã vào trong lòng Lý Cáp. Nàng nằm im một lúc mới hổn hển nói:
– Công tử…Đừng chọc Hương Hương nữa…Ta không chịu được mất…không thể nói rõ
ràng cho công tử nghe chuyện…
Tay Lý Cáp dừng lại, chuyển sang phía thịt non trên bắp đùi mà nhẹ nhàng vuốt
ve. Tiểu hồ ly này thân hình thật là muốn mạng người mà, hắn phát nghiện rồi,
không thể rời tay khỏi thân thể Hương Hương.
Hương Hương thở nhẹ một cái rồi tiếp tục giải thích:
– Điều kiện tiên quyết chính là bản thân người có Càn Khôn khí không bài
xích. Nếu không có sự đồng ý thì yêu ma quỷ quái nào cũng không có gan đến gần
công tử. May mắn cho Hương Hương một kiếp này, ngày ấy ở trong rừng, công tử
thương xót cho Hương Hương cũng không hề chán ghét mới cho Hương Hương thoát
được một hồi tai kiếp, lại còn nhanh chóng khôi phục lại linh lực.
Lý Cáp cười nói:
– May mắn mới là ta chứ. Nếu ta không cứu ngươi thì kiếp này chẳng phải đã bỏ
lỡ mất một nữ nhân hay sao chứ?
Hắn thầm nghĩ: hồ ly tinh thì đã làm sao? Chỉ cần nàng không hại mình thì mình
cứ giữ lấy nàng bên người thì có sao? Vưu vật tuyệt vời như vậy thật không nỡ
rời tay.
Hương Hương xấu hổ cười, tiếp tục nói:
– Công tử có thân thể Càn Khôn nếu tập võ thì là làm chơi ăn thật nhưng vẫn
cần chuyên tu khắc khổ mới có thể đại thành. Bất quá luyện tập những võ công
tầm thường của phàm nhân thì là quá lãng phí rồi. Hương Hương cũng biết một
loại thần công do thượng cổ Thần Ma sáng chế, lấy thân thể Càn Khôn mà tu
luyện thì không cần gắng sức cũng có thể thành công. Đông thời thân thể Càn
Khôn có thể phát huy uy lực cực hạn của công pháp, trảm diệt mọi sinh linh
trên thế gian, phá hủy vạn vật…
Tinh thần Lý Cáp rung lên:
– Là thần công gì thế?