Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 74: Nữ khất cái – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 74: Nữ khất cái

– Nhị công tử, Diễm Nhi cô nương hiện tại có lẽ đã không còn nguy hiểm nữa,
ba cây trúc tiễn này mặc dù đâm rất sâu vào ngực nàng nhưng vẫn chưa tới chỗ
yếu hại, lại cũng không tẩm độc, nên chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần là đủ.

Hồ đại phu đứng tường thuật lại bệnh tình của Diễm Nhi cho Lý Cáp, trong lòng
lão không ngừng lo sợ. Lúc mới tới thấy người thị nữ của nhị công tử cả người
toàn máu, mà Lý nhị công tử bộ dạng hung hăng như đang muốn giết người vậy
khiến lão sợ chết khiếp, chỉ mong sao hắn đừng giận cá chém thớt lây sang lão.

Lý Cáp tùy tiện nhìn qua đơn thuốc sau đó sai nha hoàn đi sắc, hắn nhìn cho có
lệ thôi chứ cũng chẳng hiểu gì. Sau đó lại gằn lên với Hồ đại phu:

– Cái gì mà có lẽ? Ngươi kê đơn thuốc cho người ta mà còn không chắc chắn thì
ai dám dùng. Hừ, nàng nếu có mệnh hệ gì thì ngươi cứ chuẩn bị hậu sự đi.

Hồ đại phu toát mồ hôi, lật đật nói:

– Vâng… chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

– Vậy còn Nguyệt Nhi thì sao? Chân nàng thế nào rồi?

Nghe tới đây Hồ đại phu thở phào một cái nói:

– Lưu cô nương không vấn đề gì, chỉ là chút thương tích ngoài da thôi, một
hai hôm là có thể đi lại bình thường, đảm bảo không để lại sẹo.

Lý Cáp gật gật đầu, đứng dậy tính đi thăm hai nàng một chuyến.

– Nhị công tử… này… tiểu nhân có thể về được chưa?

Hồ Xuân Phong ấp úng nói.

Nhưng Lý Cáp có vẻ không nghe thấy, vẫn tiêu sái bước ra ngoài. Lý An đi tới
nói:

– Khỏi cần về, trước hết đại phu cứ nghỉ ngơi ở nhà khách đi.

Lý Cáp vừa đi ra ngoài thì một làn hương nhè nhẹ lướt qua mũi. Một bạch y nữ
tử từ trên mái nhà nhảy xuống,tay còn xách theo một tiểu khất cái.

– Ô, Ngọc Nhi tỷ, lâu quá không gặp… A, đây là…?

Nữ tử vận bạch y là người đứng thứ ba trong tam đại cung phụng. Nàng vốn được
Lý tổng đốc nhận nuôi từ nhỏ, sau đó được Tam Cung Phụng đời trước truyền lại
võ công và chức vị. Không giống Vân Lâm, nàng rất ít khi gặp Lý Cáp, cũng rất
ít khi xuất hiện trong Lý phủ.

Nếu không phải nàng luôn mặc bộ y phục màu trắng và đeo khăn che mặt thì Lý
Cáp cũng không nhận ra. Lúc này Lý Ngọc Nhi thả tên khất cái ra, giọng lãnh
cảm nói:

– Tiểu tử, ngươi làm gì mà kéo cả thích khách Nhiếp gia tới đây vậy?

Lý Cáp sửng sốt, sau đó chỉ vào tên khất cái hô:

– Là nó ám sát ta vừa nãy sao? Kháo, lão tử không băm mi ra không được!

Lý Cáp biết khả năng mạnh nhất của Lý Ngọc Nhi chính là do thám điều tra, nàng
học một thân khinh công từ Tam cung phụng đời trước cũng không phải để làm
cảnh.

Thực ra thích khách của Nhiếp gia vốn rất quỷ dị khó phát hiện, Lý Ngọc Nhi
cũng từng gặp qua vài người, nếu bảo nàng đuổi bắt đối phương thì có thể, còn
phát hiện ra họ thì rất khó. Nhưng không hiểu sao lần này tên thích khách này
có vẻ rất nghiệp dư, giả dạng ăn mày nhưng hai bàn tay vẫn trắng muốt, nhìn
qua giống tay của một tiểu thư khuê các hơn là một tên ăn mày. Nếu không phải
phát hiện ra ống trúc ám khí đặc trưng của Nhiếp gia thì nàng cũng không tin
tưởng lắm.

Tên ăn mày thấy Lý Cáp hùng hổ sấn tới thì hung hăng nói:

– Thả ta ra, thích khách cái gì chứ, ta không biết gì hết!

“Ai nha, hung hăng hơn cả ta, mà sao giọng nói dễ nghe vậy?”

Lý Cáp khựng lại, nhìn chằm chằm vào tên khất cái.

Dù sao tên thích khách này cũng không chạy đi đâu được, chi bằng nghiên cứu
qua một chút, xem thích khách trong truyền thuyết là cái dạng gì, kiếp trước
xem phim thấy mấy tên thích khách này có vẻ ngưu lắm.

Thấy ánh mắt Lý Cáp nhìn mình như bọn đực rựa thấy mỹ nữ, tên khất cái gắt
lên:

– Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy khất cái bao giờ à, còn không mau thả ta
ra?!

Lý Cáp vuốt cằm cười:

– Khất cái thì thấy nhiều rồi, nhưng hung hăng mà lại là nữ nhân như ngươi
thì mới thấy lần đầu?

Tiểu khất cái không ngờ tên công tử ăn mặc chải chuốt kia lại nhận ra mình là
nữ nhân, nhưng nàng bình sinh rất ghét tư tưởng trọng nam khinh nữ, vì thế gắt
gỏng:

– Là nữ nhân thì sao? Chẳng lẽ chỉ có nam nhân mới có thể làm ăn mày?

Lý Cáp cười mà như không cười, hai mắt híp lại nói:

– Có thể, có thể chứ, nữ nhân làm ăn mày cũng rất tốt… Lý Đông, đem cho ta
bát cơm nguội, thêm chút đồ ăn thừa từ hôm qua nữa!

Lý Cáp chợt hô lên, sau đó cười âm hiểm với tên khất cái.

Nữ khất cái thấy nụ cười của Lý Cáp liền chột dạ, nhưng đôi mắt vẫn hung hăng
trừng Lý Cáp, không tỏ ra yếu thế chút nào.

Lập tức Lý Đông đem bát cơm nguội và đồ ăn thừa tới, Lý Cáp cười cười nói:

– Ngươi nói ngươi là khất cái, vậy trước hết ta cho ngươi đồ ăn này, ngươi ăn
hết thì ta liền tin, lập tức thả ngươi ra. Nói thật chứ đồ ăn thừa trong phủ
ta so với đồ ăn ở khách điếm bên ngoài còn hơn mấy bậc.

Nữ khất cái nghe vậy rùng mình, nhìn chỗ đồ ăn kia cũng không quá khó ăn,
nhưng nghĩ đó là đồ ăn thừa thãi của người ta, trong lòng nàng liền muốn nôn
ọe. Nàng từ bé tới giờ sống trong nhung lụa, đừng nói là đồ ăn thừa, cho dù là
đồ ăn hơi nguội một chút nàng cũng chẳng thèm động vào. Bất quá số đồ ăn này
đối với một khất cái chân chính thì chính là đại yến, nếu nàng không ăn thì
lập tức sẽ bại lộ.

Nữ khất cái nhăn nhó nhìn đống thức ăn trước mặt, đấu tranh tư tưởng kịch liệt
một hồi, cuối cùng gắt lên:

– Ta không ăn, ta không biết gì hết, mau thả ta ra!

Lý Cáp thấy nàng ta cuối cùng cũng không che giấu được nữa thì bật cười ha hả,
sau đó lạnh giọng nói:

– Hừ, đùa vậy đủ rồi, ngươi hôm nay làm thị nữ của ta bị thương, món nợ này
không thể không tính! Người đâu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.