Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 73: Thích khách – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 73: Thích khách

– Ca ca!

Tiếng gọi quen thuộc lại vang lên bên tai Lý Cáp, nhưng không phải Hạ Nhu mà
là Hà Liên Khanh.

Lý Cáp rùng mình một cái, tâm hồn trở về với thực tại, sau đó lại quay sang
nhìn Ha Liên Khanh. Đúng vậy, sau này nàng sẽ là muội muội của mình, mình lại
có muội muội rồi.

Nghĩ tới đó Lý Cáp chợt nở một nụ cười mà người ngoài cảm thấy khó hiểu.

Hà Liên Khanh nhìn thấy Lý Cáp trên đường đi nãy giờ toàn ngẩn ngẩn ngơ ngơ,
thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn mình, thậm chí có lúc còn rơi nước mắt, thật là
kỳ quái a.

Lý Cáp hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ: “Có lẽ Hà Liên Khanh chính là Hạ Nhu
của kiếp này”.

Xe đi không bao lâu thì về tới Lý phủ, Lý Cáp nhảy xuống trước, sau đó đỡ Hà
Liên Khanh xuống cười nói:

– Muội muội, về nhà rồi.

Hà Liên Khanh kéo kéo ống tay hắn:

– Ca ca, người ta tên là Liên Khanh mà.

Lý Cáp khẽ vuốt má nàng một cái rồi nói:

– Từ bây giờ nàng coi như bắt đầu cuộc sống mới, tên cũng đổi thành Thanh
Liên đi được không?

Hà Liên Khanh bị hắn vuốt má liền đỏ bừng cả mặt, lí nhí vâng một tiếng.

Bước vào nội viện, mấy nữ tử trông thấy Hà Liên Khanh thì ngạc nhiên một hồi,
Tử Nghiên bèn hỏi:

– Nàng là…

– Là muội muội của ta.

Lý Cáp đáp ngay.

Tử Nghiên cười khẩy:

– Hừ, ngươi còn định nhận thêm bao nhiêu muội muội đây? Chắc không phải mỗi
đêm ra ngoài lại đem về một người chứ?

Lý Cáp thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người vội nói:

– Thật sự là muội muội.

Chúng nữ liền gật gật đầu tỏ vẻ ai cũng hiểu:

– Ân, là muội muội…

Lý Cáp biết mọi người đang hiểu lầm chuyện ngày trước hắn đưa Thượng Quan
Thanh Thanh về, liền buồn bực nói:

– Là muội muội thật mà…thôi không nói với các ngươi nữa.

Lý Cáp chán nản phất tay áo bỏ đi.

Mấy ngày sau Hà Liên Khanh quen dần với mọi người trong tiểu viện. Nàng tâm
tính ngây thơ đáng yêu, đối với nhiều thứ luôn tỏ ra mới lạ. Chúng nữ cũng rất
yêu thương nàng, đối với nàng rất thân thiết.

Mấy ngày sau đó Lý Cáp dẫn Liên Khanh ra ngoài chơi, nhân tiện đưa cả mấy nữ
tử theo.

Đoàn người tới phía bắc thành Hổ Dương, nơi đây là vùng sông núi thiên nhiên
rất đẹp.

Lý Cáp đưa mọi người đi câu cá thả diều đúng như những gì đã hứa với Liên
Khanh.

– Ca ca, người xem diều ta bay có cao không?

Liên Khanh hưng phấn vừa chạy vừa nói, mấy hôm trước nàng đã tự làm một con
diều sáu cánh.

Vùng đồi núi mùa thu rất nhiều gió, con diều bay rất căng. Lý Cáp nằm trên
đống cỏ, nhìn theo hình bóng Hà Liên Khanh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Thiên Thiên quỳ xuống phía sau bóp vai cho Lý Cáp, hắn bảo nàng đi chơi nhưng
nàng nhất quyết không chịu.

Thấy Lý Cáp chăm chú nhìn Hà Liên Khanh như vậy Thiên Thiên chợt nói:

– Liên Khanh cô nương thật có phúc, được thiếu gia quan tâm như vậy.

Lý Cáp quay người lại ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thiên Thiên vào lòng cười
nói:

– Nàng ấy là muội muội của ta ta tất nhiên phải quan tâm rồi, còn Thiên Thiên
là thê tử của ta, ta cũng không bỏ mặc nàng đâu…

Nói xong liền cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại của Thiên Thiên. Thân hình
Thiên Thiên giống như mảnh lụa vắt ngang trên đùi Lý Cáp, mềm mại yếu đuối để
mặc cho hắn chơi đùa.

Giữa trưa mọi người tập hợp lại để ăn trưa. Tất nhiên việc nấu nướng giao cho
Tử Nghiên.

Chỉ là khi Lý Cáp nhìn quanh thì chợt phát hiện không thấy Nguyệt Nhi đâu.
Cánh đồng này vống bằng phẳng, theo lý mà nói thì khó mà đi lạc được.

Mọi người thấy vậy liền lo lắng muốn chia nhau đi tìm, nhưng Lý Cáp ngăn lại,
bảo mọi người tập trung một chỗ, Tam Ngưu đứng cạnh bảo vệ, sau đó hắn tự mình
rời đi.

Lý Cáp cho Hương Hương sử dụng cái mũi để dò tìm Nguyệt Nhi. Hương Hương ngửi
một lúc thì phát hiện manh mối.

Lý Cáp theo Hương Hương chạy vào trong rừng cây, đi không lâu thì phát hiện ra
vết máu loang lổ trên mặt đất.

Lý Cáp chạy theo vết máu, được một đoạn thì cuối cùng cũng thấy Nguyệt Nhi.

Nàng đang nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất, chân bị vướng vào một cái bẫy thú,
máu thấm ra đỏ cả chiếc váy trắng, khuôn mặt nàng trắng nhợt, đôi mắt nhắm
chặt, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.

Lý Cáp hoảng hốt chạy tới, quỳ xuống ôm lấy Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi rùng mình một cái, mở mắt ra thì thấy là Lý Cáp, nghẹn ngào gọi:

– Công tử…

– Ta đây rồi, không có việc gì đâu, nàng đừng cử động.

Sau đó hắn cúi xuống chuẩn bị tách chiếc bẫy thú kia ra.

“Cạch”

Chiếc bẫy thú bị Lý Cáp bẻ đôi, răng cưa trên đó rút khỏi chân Nguyệt Nhi
khiến nàng thét lên một tiếng, đôi mắt đã ngấn nước, hồi lâu sau mới dần bình
tĩnh lại được.

Lý Cáp thấy Nguyệt Nhi đau đớn như vậy thì cả giận mắng:

– Con mẹ nó thằng nào dám đặt bẫy thú ở đây? Tí về ta cho bắt hết lại mới
được.

Nguyệt Nhi nghe vậy vội nói:

– Công tử, đừng như vậy, là Nguyệt Nhi sơ ý dẫm phải, đâu thể trách người ta
được…

– Không được, đây rõ ràng là do bọn chúng đặt bẫy thú bừa bãi, khiến Nguyệt
Nhi của ta bị thương, ta phải bắt tất… Ư…

Nguyệt Nhi không đợi hắn nói hết đã ghé người tới hôn lên miệng hắn. Lý Cáp
lập tức ôm chặt lấy nàng mà đáp trả nhiệt tình.

– Công tử, nghe lời thiếp đừng so đo với họ có được không?

Sauk hi hôn xong Nguyệt Nhi dịu dàng nói. Lý Cáp mềm lòng đành bỏ qua, ôm lấy
Nguyệt Nhi đưa nàng về chỗ cắm trại.

Chúng nữ thấy Lý Cáp ôm Nguyệt Nhi trở về thì mừng rỡ, sau đó lại thấy bộ váy
trắng của Nguyệt Nhi thấm đầy máu thì ai nấy đều hoảng hốt, không còn hứng thú
dã ngoại gì nữa, vội vàng đưa Nguyệt Nhi trở về Lý phủ.

Đến trước của phủ, Thiên Thiên xuống trước sau đó giúp Lý Cáp đỡ lấy Nguyệt
Nhi. Hai xe ngựa phía sau cũng dừng lại, Diễm Nhi bước tới giúp Thiên Thiên
dìu Nguyệt Nhi.

Chợt vào lúc này ba bốn âm thanh vun vút vang lên. Diễm Nhi là con nhà võ, đối
với âm thanh này có chút hiểu biết, lập tức nàng lao tới chắn trước người Lý
Cáp cùng Nguyệt Nhi và Thiên Thiên.

“Phập phập phập”

Diễm Nhi kêu lên một tiếng, sau đó cả người vô lực ngã ra sau. Lý Cáp vội đỡ
lấy nàng, nhìn xuống thì thấy trước ngực Diễm Nhi đã bị ba cây trúc tiễn cắm
vào, máu tươi loang ra ướt cả ngực áo. Tam Ngưu lập tức nhảy xuống ngựa đứng
chắn trước đám người Lý Cáp.

Nhưng kỳ lạ thay sau ba tiếng động vừa rồi thì lập tức xung quanh lại trở nên
yên tĩnh. Lý Cáp cảm thấy xung quanh quá nguy hiểm, lập tức ra lệnh mọi chúng
nữ không được phép xuống xe, cùng lúc đó người trong phủ cũng đã đổ ra, mấy
chục hộ về cầm theo binh khí đứng chắn xung quanh Lý Cáp, cho tới mãi một lúc
sau không có động tĩnh gì nữa thì đám người mới đi vào phủ.

Trở vào trong Lý phủ, Lý Cáp liền cho gọi đại phu cùng sư phụ hắn tới.

Mạch Đông Khoan nghe kể lại tình hình, trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Theo những gì ngươi kể thì chín phần kẻ vừa ám sát ngươi là thích khách của
Nhiếp gia ở Đông Hải.

Không đợi Lý Cáp hỏi, Mạch Đông Khoan liền giải thích:

– Nhiếp gia là gia tộc thích khách tồi tại rất lâu rồi, lâu từ bao giờ thì ta
cũng không rõ, ta cũng chưa từng gặp qua. Chỉ nghe giang hồ đồn đại thích
khách của Nhiếp gia mỗi khi nhận nhiệm vụ hành thích ai đó thì đều thu một cái
giá không nhỏ. Mỗi lần hành thích chỉ tiến hành trong chốc lát, nếu không thể
thành công thì lập tức rút lui, chờ cơ hội khác tiếp tục hành thích, họ sẽ
hành thích ba lần, nếu không thành công thì nhiệm vụ hủy bỏ, nhưng tiền thù
lao thì không trả lại.

Lý Cáp nghe vậy thì im lặng không nói.Trong đầu thầm tính toán không biết rốt
cuộc là kẻ nào có thù hận với mình rồi đi thuê thích khách đây? Hừ, đừng để
ông mày bắt được, nếu không thì cả nhà mày ra tro.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.