Hà Liên Khanh tuy do Phiên Hương lâu bồi dưỡng nên, nhưng hôm nay mới là lần
đầu lên sân khấu ở Phiên Hương lâu biểu diễn.
Nhìn những vị khách cuồng nhiệt, vì một nụ cười, một câu nói của nàng, không
biết bao nhiêu vị công tử anh hào sẵn sàng liều mạng, nhưng trong lòng nàng
vẫn bình lặng như cũ.
Công việc của nàng đó là chỉ cần làm cho họ say mê lưu luyến nàng, ngoài ra
mọi chuyện khác nàng không muốn nghĩ tới.
Thoạt nhìn nàng giống như một thiên kiêu chi nữ, được mọi người sung bái say
đắm, đáng ra nàng nên tự hào kiêu ngạo mới phải. Nhưng không, sâu trong thâm
tâm nàng luôn cảm thấy mình giống như con chim hoàng yến bị người ta nhốt
trong ***g, được người ta nhìn ngắm, tán thưởng, nhưng không bao giờ có được
cảm giác tự do.
Bầu trời ngoài kia tưởng như gần ngay trước mặt, nhưng lại giống như không bao
giờ có thể vươn tới được.
. . . . .
Máy móc đàn một khúc, múa một điệu, Hà Liên Khanh trong tiếng reo hò của mọi
người từ từ bước vào hậu viện.
Đang suy nghĩ mông lung, chợt Hứa lão bản xuất hiện bên cạnh, Hà Liên Khanh
vội cúi người thi lễ.
– Ừm, Liên Khanh, hôm nay ngươi biểu diễn tối lắm.
Hứa lão bản trước hết khen ngợi nàng, thực ra lão cũng không nhìn Hà Liên
Khanh biểu diễn mà lão chỉ tập trung nhìn vào thái độ của đám khách làng chơi.
– Đa tạ Hứa thúc khen ngợi.
Nàng trước mặt người khác vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười, nhỏ nhẹ nói.
Hứa lão bản lại nói:
– Đừng về vội, bên kia có một vị khách quý, ngươi qua đó bồi tiếp hắn một
chút.
Hà Liên Khanh liền kinh ngạc, trước đó Hứa lão bản từng nói tối nay chỉ cần
biểu diễn ở ngoài là được, tại sao bây giờ lại có vị khách quý nào đó?
– Vị khách này không tầm thường, ngươi hảo hảo nói chuyện với hắn, cố gắng
làm hắn vừa lòng, chỉ cần hắn không có yêu cầu gì quá phận thì cứ thuận theo
hắn, chịu ủy khuất một chút cũng được.
Hà Liên Khanh gật đầu đáp ứng, không đáp ứng thì nàng có thể làm gì, nàng
không có quyền lựa chọn.
Cửa mở ra, Hứa lão bản mang theo nụ cười quen thuộc tiến vào.
Hà Liên Khanh nhìn trong phòng có mấy vị công tử, trong đó có mấy người nàng
nhận ra, chính là người ngày đó lão bản đã bảo nàng phá lệ ra gặp mặt.
Hứa lão bản cúi người với thiếu niên ngồi ghế chủ tọa, kính cẩn nói:
– Nhị công tử, Liên Khanh tới rồi, chỉ là… nàng không uống rượu, nhị công tử
thông cảm cho…
– Được rồi, ra ngoài đi.
Lý Cáp nhàn nhạt nói, ngữ điệu bình bình khiến Hà Liên Khanh không thể đoán ra
tính cách của hắn. Chỉ là nhìn vị công tử mà lần trước đã gặp mặt, thấy hắn
đối với thiếu niên này còn phải cung kính như vậy, đủ biết y không phải nhân
vật tầm thường.
Hứa lão bản vội vâng một tiếng rồi bước ra ngoài cửa.
Hà Liên Khanh quan sát vị công tử kia, hắn có diện mạo tuấn dật, đôi mắt có
thần, dưới chân một con chó to nằm sấp, trước ngực ôm một con thú nhỏ trắng
như tuyết, phía sau là ba đại hán to lớn dị thường, quả thực rất có khí thế.
Nhưng khiến nàng kinh ngạc chính là trong khi những công tử bên cạnh đều nhìn
chằm chằm vào nàng với bộ dáng say đắm mê mẩn, thì hắn nhìn nàng lại chỉ giống
như một người bình thường, không say mê, không thích thú, thậm chí là ngay cả
tán thưởng cũng không có, giống như hắn đang nhìn bang quơ chứ không phải nhìn
vào nàng.
– Liên Khanh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Phá vỡ bầu không khí im lặng chính là Âu Tề, hắn cười một tiếng mà cả khối
thịt rung động, Lý Cáp thực sự lo ngại không biết cái cục thịt kia có rớt ra
không nữa.
Hà Liên Khanh vén vạt áo thi lễ:
– Liên Khanh kiến quá công tử, không biết công tử xưng hô thế nào?
( Từ “kiến quá” có nghĩa là chào hỏi, nhưng mình tạm thời không tìm được từ
thích hợp để thay thế. Để là “chào” thì nó thô quá, những từ như “bái kiến,
tham kiến, thỉnh an, vấn an,…” đều có vẻ không hợp ngữ cảnh. Nếu ai có cách
dịch từ này chuẩn hơn thì vui lòng báo lỗi)
Lần trước gặp mặt chỉ một lát, nàng vẫn chưa biết tên mấy vị công tử này.
– Nga, tại hạ Âu Tề. À, Liên Khanh cô nương, để tại hạ giới thiệu, vị này là
Lý nhi công tử của phủ tổng đốc.
Âu Tề hướng về phía Lý Cáp nói.
– Liên Khanh kiến quá nhị công tử.
Nàng hành lễ rất chú đáo cẩn thận.
Nếu Lý Cáp nhìn nàng bằng ánh mắt cuồng nhiệt, si mê hay chân thành, tha thiết
thì nàng cũng không hề nao núng dao động, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại
trong suốt như mặt nước, nhìn vào đó nàng chỉ thấy ảo ảnh của chính mình,
khiến nàng trở nên bối rối hơn bao giờ hết.
– Còn vị này là… abc xyz…
Âu Tề giới thiệu những người còn lại, Hà Liên Khanh cũng cứng nhắc thi lễ,
nhưng trong đầu chỉ còn nhớ tới cái tên Lý nhị công tử.
Giới thiệu xong, chợt Lý Cáp chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình nói:
– Thanh Liên, lại đây ngồi.
Nếu không phải trong phòng chỉ có mình nàng là nữ tử thì nàng thật sự hoài
nghi không biết Lý nhị công tử kia đang gọi ai. Thanh Liên? Nàng không khỏi
buồn bực, không ngờ còn có người có thể nghe nhầm tên mình.
– Nhị công tử, thiếp tên Liên Khanh, không phải Thanh Liên.
Lý Cáp cười xòa:
– Cũng không khác mấy, dù sao cũng chỉ là danh tự thôi.
Đợi khi Hà Liên Khanh ngồi xuống, Lý Cáp chợt nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:
– Thanh Liên, nàng thích bánh bao nhân thịt hay bánh bao chay?
Ta có nghe nhầm không, hắn hỏi cái gì vậy?! Nụ cười trên mặt Hà Liên Khanh
cứng lại, mà vẻ mặt đám công tử kia cũng giống như pause một đoạn video.
Hà Liên Khanh không rõ là tư vị gì, má phấn hơi ửng hồng, nhưng hắn hỏi thì
nàng chỉ có thể đáp:
– Nhân… thịt.
Đúng là nàng thích bánh bao nhân thịt, nhưng từ khi vào Phiên Hương lâu nàng
đã không còn được ăn thứ đó, lão bản nói nó khiến cơ thể nàng dễ mập ra.
– Tối, bánh bao nhân thịt ngon lắm a… Vậy nàng thích nhân thịt nạc hay thịt
mỡ?
Lý Cáp hai mắt sáng lên. Hà Liên Khanh nghe vậy chỉ hận không thể lập tức chạy
khỏi đây, tên công tử này nhất định đầu óc có vấn đề rồi, hỏi linh tinh cái gì
không biết nữa.
Chỉ là lão bản đã nói nếu hắn không có hành động nào quá phận thì không được
làm phật ý hắn, vì thế Hà Liên Khanh bèn đỏ mặt đáp:
– Thịt… mỡ…
– Tốt lắm.
Nghe vậy chợt Lý Cáp vỗ đùi đánh bốp một cái, khuôn mặt cao hứng lạ thường.
( Đoạn đối thoại này có vẻ hơi khó hiểu, qua 1 chương nữa tác giả sẽ giải
thích)
Hà Liên Khanh mím môi lại, trước đây ma ma rất ít khi cho nàng ăn thịt, đặc
biệt là thịt mỡ vì sợ nó phá hỏng vóc dáng của nàng, nàng mặc dù trong lòng
thích ăn nhưng cũng không dám nói nửa câu.
Đang hồi tưởng lại, chợt Lý Cáp lại hỏi tiếp:
– Nàng có thích thả diều không?
Lại là một câu hỏi khiến ai nấy phải trợn tròn mắt, chỉ có điều Hà Liên Khanh
dường như đã quen với cách hỏi này, buột miệng đáp luôn:
– Thích… ta thích nhất chính là chơi diều… ta nhớ ngày xưa ta đã từng tự làm
được một cái diều ba cánh…
Càng nói nàng càng nhớ lại ký ức thời thơ ấu của mình, đến nỗi ngay cả xưng hô
cũng không còn chú ý nữa, xưng “ta” rất tự nhiên.
– Ha ha, bây giờ là cuối thu gió rất nhiều, ta biết một chỗ ngoài thành Hổ
Dương rất hay, lần sau sẽ mang nàng đi thả diều.
Lý Cáp cười nói rất tự nhiên như thể Hà Liên Khanh đã là người của hắn vậy.
– Thanh Liên, nàng có thích đá cầu không? Ồ, đá rất tốt sao? Vậy hôm nào nàng
đá thử ta xem.
– Thanh Liên, nàng thích chơi nhất trò gì, ồ, là bịt mắt bắt bướm sao?
– Thanh Liên, nàng thích bướm hay chuồn chuồn? Ồ, đều thích à, vậy hôm nào
chúng ta đi câu cá, nhân tiện bắt nòng nọc luôn, sau đó đem về rán lên cho
nàng ăn… ha ha, ta chỉ đùa thôi.
– Nàng thích nuôi cún à, ách, cún thì ta không có, mà chó to thì có một con
đây này, nhưng nó nặng lắm nàng không bế được đâu… Di, trong lòng ta á, nó có
phải cún đâu, nó là hồ ly, hồ ly a, đúng là tiểu ngốc nghếch…
– Ồ, nàng thích đọc tiểu thuyết sao? Hay lắm, trong nhà ta còn mấy quyển nhục
bồ đoàn, kim bình mai… đảm bảo nàng đọc qua một lần là thích.
Hai người nói chuyện càng lúc càng hang, dường như quên đi hoàn cảnh của mình.
Hà Liên Khanh bị Lý Cáp khơi gợi lại mọi ký ức trong quá khứ, tâm hồn giống
như trở về thời tiểu nữ hài.
– Những chuyện đó… có thể sao?
Hà Liên Khanh háo hức nhìn Lý Cáp, đôi mắt long lanh ngây thơ như đứa trẻ nhỏ,
bàn tay trắng muốt đã nắm lấy tay Lý Cáp từ bao giờ.
– Hứa lão bản!!!
Lý Cáp gầm lên một tiếng rung động cả thanh lâu.
Hứa lão bản đang ngủ gật ở ngoài chợt giật mình, lật đật chạy vào, bắt gặp
cảnh Hà Liên Khanh đang tay trong tay với Lý Cáp, ngay cả thân thể cũng ghé
sát vào người hắn, liền thầm kêu không ổn.
– A, nhị công tử có gì phân phó?