Ánh ban mai rực rỡ xuyên qua khe cửa chiếu vào đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ
trên giường.
Lý Cáp mơ màng tỉnh dậy, thấy Diễm Nhi vẫn còn đang ngủ say, bèn phủ một lớp
chăn cho nàng rồi ôm nàng về phòng. Đặt Diễm Nhi vào phòng nàng, hôn nhẹ lên
trán nàng một cái, sau đó Lý Cáp chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Mở cửa bước vào phòng mình, một cái bóng trắng nhỏ lập tức lao vào lòng hắn,
không cần nhìn cũng biết là Hương Hương.
( Phòng của Lý Cáp và Diễm Nhi vốn là một, chẳng qua ở giữa có ngăn bằng một
cánh cửa)
– Thiếu gia hảo!
( câu chào này là cách chào đặc trưng của người TQ nên mình không muốn việt
hóa)
Thiên Thiên bưng chậu rửa mặt tới cạnh hắn.
Trong lúc đó, sau khi Lý Cáp đi khỏi Diễm Nhi chợt tỉnh giấc.
Nhớ lại lúc mới vào Lý phủ nàng hoàn toàn là bị ép buộc. Khi đó muốn nàng hiến
thân cho Lý Cáp thì chẳng tha nàng tự tử cho xong, cũng may khi đó Lý Cáp còn
nhỏ, chưa thể làm được chuyện xấu gì. Thời gian dần trôi qua, ở cạnh Lý Cáp
lâu ngày nàng cũng đã dần dần chấp nhận thân phận thị nữ của mình, lại có chút
nảy sinh tình cảm với hắn, dù không quá sâu đậm nhưng cũng đủ để nàng cam tâm
tình nguyện cho hắn tất cả.
Chuyện đêm qua đối với nàng như một điều tất yếu, nước chảy thành sông thuận
lý thành chương.
Qua một đêm, trở thành một thiếu phụ, trong lòng Diễm Nhi lúc này không rõ là
tư vị gì nữa, có hụt hẫng, có vui mừng, có bất đắc dĩ, lại có chút chờ mong…
Nhìn xuống cổ tay trái của mình, thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy kia nàng lại
nhớ lại ngày ấy Lý phu nhân gọi mình tới nói chuyện, thầm than:
– Cuộc sống thế này có lẽ cũng không tồi…
Thiên Thiên lau mặt rửa chân cho Lý Cáp xong, cùng Lý Cáp ra ngoài, vừa đi vừa
cười nói:
– Đêm qua thiếu gia ra ngoài làm Thiên Thiên sợ muốn chết, cũng may Hương
Hương thông minh tìm ra chỗ của thiếu gia và Diễm Nhi tỷ.
Lý Cáp sửng sốt:
– Đêm qua nàng ra ngoài tìm ta sao?
Thiên Thiên cười nhẹ nói:
– Lúc Thiên Thiên tìm tới thì hai người đã ngủ rồi, cửa phòng còn không khóa
nữa…
Đúng lúc này Tử Nghiên từ đâu bước tới, đầu cúi gằm xuống đất, không cẩn thận
va ngay vào người Lý Cáp.
Lý Cáp vội đỡ cho nàng khỏi ngã, hỏi:
– Tử Nghiên, tối qua mất ngủ sao?
Tử Nghiên nghe vậy đỏ bừng mặt mắng hắn một tiếng:
– Tiểu sắc lang!
Dứt lời vùng khỏi tay hắn bỏ đi.
Lý Cáp thầm nghĩ “Sắc lang thì sắc lang, nhưng thêm chữ tiểu vào làm chi a?!”
Buổi tối Âu Tề cho người tới mời Lý Cáp, nói là cô nương đầu bảng của Phiên
Hương lâu mới đi tham gia cuộc thi hoa khôi ở Hoa Thành đã trở lại, nghe nói
nàng ta đạt được giải nhất, tên là Hà Liên Khanh thì phải.
Lý Cáp đang nhàn rỗi, bèn ôm theo Hương Hương tới Phiên Hương lâu. Hiện tại
hắn đến lầu xanh nhiều như trẻ con đi học, mặc dù đến đó cũng chẳng làm gì
ngoài ăn chơi, nhưng so với ngốc ngốc ngồi ở nhà thì vẫn hơn. Mấy người Thiên
Thiên cũng biết hắn tới Phiên Hương lâu, nhưng không ai ngăn cản hắn, mà ngăn
cũng không được.
Tối nay Phiên Hương lâu náo nhiệt lạ thường, ngoại đường hay nội đường cũng
chật cứng, thậm chí nhiều người còn đứng để xem. Cũng phải thôi, Hà Liên Khanh
đã giật giải hoa khôi năm tỉnh quanh đây, không chỉ đám quý tộc thành Hổ Dương
mà cả các vùng lân cận cũng tới, cho dù không giành được người đẹp thì liếc
nhìn một cái cũng được, hoặc giả nếu số may mắn biết đâu lại được nàng ta để
ý, chuyện cóc ghẻ ăn thịt thiên nga đầu năm nay nhiều lắm.
Lý Cáp dù đến sau, nhưng lập tức có người tới dọn chỗ, là phòng khách quý ở
lầu hai. Âu Tề với Công Tôn Viễn đã chờ ở đó từ lâu.
Khách sáo chào hỏi một phen, sau đó mọi người ai ngồi chỗ người nấy, bắt đầu
uống rượu nói chuyện phiếm.
– Thanh Liên gì gì đó mị lực cũng không nhỏ a, đông người như vậy, nàng ta
đẹp lắm sao?
Lý Cáp vừa ném lạc vào mồm vừa nói. Không thể không nói kỹ năng ném lạc của Lý
Cáp đã đạt tới đẳng cấp khá cao, mười mấy năm hắn luyện chiêu này, mỗi ngày
vài trăm phát, hiện tại không cần nhìn hắn cũng có thể ném hạt lạc trúng ngay
miệng Hương Hương.
Thực ra hôm nay Lý Cáp tới đây cũng không phải hứng thú với hoa khôi gì gì đó,
chủ yếu là tới góp vui thôi. Hoa khôi thì sao chứ, gái lầu xanh thì vẫn là gái
lầu xanh thôi, ở nhà còn mấy hoàng hoa khuê nữ chưa ăn hết hơi đâu mà để ý mấy
cô nương ở đây.
Bên cạnh Âu Tề ghé miệng vào nói nhỏ:
– Công tử, là Hà Liên Khanh.
– A… à, như nhau cả thôi.
Lý Cáp ậm ừ lấp liếm, lại rót cho Hương Hương ít rượu. Tiểu bạch bạch này mỗi
lần thấy Lý Cáp uống rượu đều vòi vĩnh, đã trở thành thói quen rồi.
Âu Tề cười nói:
– Nhị công tử trong phủ đúng là không thiếu mỹ nhân, tất nhiên không vừa mắt
những cô nương bình thường. Bất quá Hà Liên Khanh này đúng là có chỗ khác
biệt, so với Thượng Quan cô nương cũng không kém là bao.
– Ô, đẹp như vậy sao?
Lý Cáp ngô một tiếng, gần bằng Thượng Quan Thanh Thanh thiên hạ được mấy ai,
chút phải xem kỹ một tí mới được.
– Tại hạ tất nhiên không dám lừa nhị công tử, có đẹp hay không chút nữa công
tử tự nhìn sẽ rõ. Hà Liên Khanh này là sau khi công tử đi Diên Đông phủ được
ba năm mới tới. Bình thường nàng chưa từng lộ mặt, tại hạ cũng phải dựa vào
quan hệ với lão bản Phiên Hương lâu mới nhìn thấy được một lần. Chậc chậc… giờ
nhớ lại vẫn còn cảm thấy kinh tâm động phách, nhan sắc của nàng đúng là hoa
nhường nguyệt thẹn…
– Ngươi nếu thích thú như vậy sao không mua đứt nàng ta đi, ở thành Hổ Dương
này Âu Tề ngươi cũng coi như nhân vật có số má, làm sao phải thèm thuồng một
nữ tử lầu xanh như vậy?
Âu Tề buồn bực lắc đầu:
– Hà Liên Khanh này đoạt hoa khôi năm tỉnh, được lão bản ở đây coi như báu
vật, ngay cả các ông chủ ở kinh thành cũng để ý, công tử cũng biết đấy, mặc dù
một cái Phiên Hương lâu không là gì nhưng ông chủ phía sau của nó thì tại hạ
làm sao dám đắc tội?!
Lý Cáp thấy tên Âu Tề này rõ ràng là có chút khoa trương, chẳng qua cũng chỉ
là một kỹ nữ lầu xanh thôi.
Chợt âm thanh ồn ào bỗng biến mất, cả đại sảnh trở nên im ắng, Âu Tề nhìn ra
phía vũ đài, lẩm bẩm:
– Tới rồi, tới rồi…