Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 67: Rình trộm – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 67: Rình trộm

– Nhị bá!

Lý Cáp liền kêu lên. Trước mặt là một nam tử trung niên thân hình vừa cao vừa
gầy, hốc mắc sâu hút khiến người ngoài nhìn vào có chút cảm giác sợ hãi. Bát
đại cung phụng của Lý gia năm xưa đều vào sinh ra tử với Lý tướng quân trên
chiến trường, nên phủ tướng quân đối với họ rất kính trọng, Lý Cáp mặc dù thân
phận cao hơn nhưng ngày thường cũng gọi họ một tiếng thúc thúc bá bá.

Minh Huyền thấy Nhị cung phụng của Lý gia xuất hiện thì cũng có chút lo sợ.
Bát đại cung phụng của Lý gia đa số đều đã từng là những nhân vật một thời
phong vân trên giang hồ, nhất là hai người đứng đầu. Minh Huyền nhận ra Nhị
cung phụng này chính là Thiết Bàn Sơn năm xưa dựa vào đôi chân Thiết Cước Đao
mà đạp đổ không biết bao nhiêu môn phái, người này trời sinh lạnh lùng cứng
rắn, đối phó với y so với Mạch Đông Khoan thì khó hơn nhiều.

Nhưng Minh Huyền trước nay cũng chưa hề sợ ai, gằn giọng nói:

– Nói như vậy Lý gia nhất định sẽ không đem con hồ yêu kia giao ra phải
không?

Mạch Đông Khoan vẫn lăn tăn về Tam Nhãn Hồ, bèn tiến lên nói:

– Nhị ca…

Nhưng Thiết Bàn Sơn giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói:

– Không cần nói nữa, chỉ cần nhị công tử thích thì cho dù là tam nhãn hồ yêu
thì đã sao, ngũ đệ cũng đâu phải ăn không ngồi rồi.

Mạch ĐÔng Khoan thấy nhị ca cứng rắn như vậy thì cũng đành lui về.

Minh Huyền nghe vậy tức giận nói:

– Nếu đã như vậy bản đạo cũng đành phải làm theo quy tắc thôi, hẹn gặp lại.

Dứt lời lão ta phất tay áo rời đi.

. . . . .

– Nhị bá, bọn đạo sĩ đó có thực sự lợi hại lắm không? Nghe giọng tên Minh
Huyền đó có vẻ hắn sẽ gọi bèn cánh tới a!

Lý Cáp lúc vào trong phủ liền hỏi. Thiết Bàn Sơn trầm giọng:

– Cũng có chút bản sự, nhưng Lý phủ chúng ta cũng không phải dễ trêu vào. Nhị
công tử yên tâm, chỉ cần chúng dám đến thì anh em chúng thuộc hạ sẽ cho chúng
không còn đường về.

– Ồ, vậy ta yên tâm rồi.

Nói vậy thôi chứ Lý Cáp cũng chẳng hề lo lắng gì, mặc dù hắn ít tham gia
chuyện trong nhà nhưng thực lực Lý phủ thì hắn cũng biết một ít, kỳ nhân dị sĩ
trong phủ không thiếu, bát đại cung phụng chỉ là một phần thôi.

Đêm đến, Lý Cáp sau khi cùng Thiên Thiên xxx một phen thì nằm vật ra, Thiên
Thiên đã ngủ, còn hắn thì ban ngày ngủ nhiều rồi nên tối hơi khó ngủ. Quay
sang thì thấy Hương Hương vẫn còn ngồi đó tròn mắt nhìn hắn.

– Tiểu bảo bối, nhìn lén vợ chồng người ta vui vẻ là xấu lắm nha!

Lý Cáp ôm lấy Hương Hương xoa xoa mặt nó.

Hương Hương chít chít vài cái rồi chui vào ngực hắn nằm.

Lý Cáp tay ôm Hương Hương tay ôm Thiên Thiên, đang định ngủ thì chợt nghĩ ra
gì đó, bèn ngồi dậy.

Lý Cáp đặt Hương Hương vào cạnh Thiên Thiên rồi kéo chăn lên, sau đó bước
xuống giường đi tới chỗ Diễm Nhi.

“Ồ, không có người.”

Sở dĩ hắn muốn qua đây xem vì lúc nãy khi hắn đang xxx cùng Thiên Thiên thì có
bóng người lướt qua cửa, quả nhiên là Diễm Nhi, chỉ là không ngờ lâu như vậy
nàng còn chưa quay lại.

Trời đang sang thu, ban đêm gió thổi lành lạnh, nhưng Lý Cáp thể chất khác
thường nên không để ý lắm, tùy tiện khoác chiếc áo ngoài vào rồi bước ra
ngoài.

Đi một vòng quanh nội viện cũng không thấy Diễm Nhi đâu.

Lý Cáp đang nghi hoặc, chợt phát hiện phía phòng tắm có ánh sáng, thì ra cô
nàng nửa đêm dậy đi tắm.

Cửa phòng tắm đã khóa, bất quá cái này cũng không làm khó được Lý Cáp. Hắn lại
giở trò cũ, vào nhà bếp lấy con dao ra bậy thanh cửa lên, sau đó rón rén bước
vào.

Thực ra nếu hắn hô lên một tiếng thì Diễm Nhi cũng sẽ mở cửa cho hắn vào, sau
đó nếu hắn muốn ăn nàng ngay tại chỗ thì nàng cũng không phản kháng được như
Tử Nghiên. Có điều nhàn cư vi bất thiện, Lý Cáp bỗng nhiên muốn thử cảm giác
rình trộm.

Trong phòng tắm hơi nước lờ mờ khắp nơi, sau tấm bình phòng tiếc nước róc rách
nho nhỏ như tiếng suối chảy.

Liếc mắt nhì qua khe tấm bình phong, dưới ánh nến mờ ảo, Lý Cáp nhìn thấy một
thân thể trắng nõn ngồi trong bồn tắm, đôi tay như búp sen nhẹ nhàng vẩy từng
đợt nước lên người, mái tóc dài buông thõng xuống mặt nước phiêu bồng như mây
trôi.

Lần đầu tiên Lý Cáp phát hiện ra thân thể Diễm Nhi đẹp đến vậy.

Mỹ nhân tắm đúng là cảnh đẹp nhất a!

Lý Cáp thầm cảm thán.

Vì tiếng nói thầm của Lý Cáp mà Diễm Nhi phát hiện ra điều gì đó, trong lòng
chợt căng thẳng, nhìn về phía tấm bình phong, có cảm giác như đang có đôi mắt
nào đó nhìn trộm mình, liền chìm người vào trong bồn tắm, chuẩn bị kêu cứu bất
cứ lúc nào.

Lý Cáp thấy sắp bị phát hiện, bèn dứt khoát xông ra, trước hết bịt miệng Diễm
Nhi đang định la hét.

Chờ cho Diễm Nhi nhận ra mình Lý Cáp mới buông tay.

– Công tử… làm sao người lại… Ư…

Còn chưa nói xong Lý Cáp đã cúi xuống mút lấy môi nàng, Diễm Nhi cả người liền
mềm ra.

– Ta tới xem nàng tắm a!

Lý Cáp thẳng thắn trả lời, sau đó bế Diễm Nhi từ trong bồn tắm đặt lên chiếc
giường bên cạnh.

( Tại sao luôn có cái giường trong nhà tắm nhỉ, công dụng của nó là gì )

Diễm Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Lý Cáp đã cởi áo ngoài, sau đó nhào tới.

– Hôm nay chắc không bất tiện nữa chứ?

Hôm trước không ăn được vẫn khiến Lý Cáp nhớ mãi.

Diễm Nhi tim đập thình thịch, giờ phút này nàng đã từng nghĩ tới không biết
bao nhiêu lần, nhưng lúc này khi nó đến thì nàng lại không biết phải làm sao.

Lý Cáp thấy sắc mặt nàng không được tự nhiên, bèn hỏi:

– Sao vậy, cái kia còn chưa đi sao?

Không thể nào, làm gì có đại di mụ nào kéo dài tới cả tháng, hay là nàng không
muốn? Nghĩ vậy Lý Cáp có chút mất hứng.

Diễm Nhi thấy sắc mặt Lý Cáp không tốt vội nói:

– Không phải vậy, là… nô tỳ hơi sợ hãi…

Lý Cáp nghe vậy bật cười:

– Nàng xem Thiên Thiên không phải cũng đã làm rồi đó sao, ta sẽ ôn nhu một
chút, không đau đâu…

Chíp chíp chíp chíp

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.